Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BBGPxYah7
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
26
Sáng hôm sau, khi tôi đang chuẩn bị hồ sơ, điện thoại đổ chuông.
“Chị ơi, chị đoán đúng rồi. Tề Vu Hiểu tới tìm bọn em mượn tiền.”
Đầu dây bên kia là cậu em học trò cũ, người từng giúp tôi nối được dự án với viện nghiên cứu.
Tôi khẽ gật đầu, bình tĩnh phân phó:
“Thế thì cứ làm đúng theo kế hoạch đi.”
Tối hôm đó khi về nhà, tôi thấy mẹ chồng đang vội vàng thu dọn đồ đạc.
Thậm chí bà ta không buồn chào tôi lấy một câu, chỉ khoác túi rồi hấp tấp bỏ đi.
Tôi biết — chuyện Quan Lệ Lệ bị lộ rồi.
Nhưng tôi vẫn giả vờ không biết, hỏi Tề Vu Hiểu:
“Đi đâu mà vội vàng vậy?”
Sắc mặt hắn đen sì, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:
“Nhà có chút việc.”
Tôi chẳng để tâm, chỉ thuận miệng hỏi tiếp:
“Anh hỏi được người nào trong viện nghiên cứu cần nhà chưa? Em cần tiền mặt gấp, nếu cần em có thể giảm thêm nửa phần trăm nữa.”
Tề Vu Hiểu rõ ràng đã thấy có gì đó không đúng:
“Sao lại gấp như vậy?”
Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt về sự biến động của thị trường tài chính, rằng cơ hội làm giàu chỉ đến vài lần mỗi năm.
Giờ tôi đang nắm trong tay tin nội bộ, nếu nắm bắt đúng thời cơ thì có thể bán nhà ở đây rồi xoay vòng đầu tư mua biệt thự ở Hải Thành.
Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc:
“Thế sao em không vay ba mẹ?”
Tôi tỏ ra tủi thân:
“Em từ nhỏ đã đi trên con đường do ba mẹ vạch sẵn, giờ em muốn chứng minh rằng em cũng có thể chọn con đường riêng. Giống như em đã chọn anh — chứng minh rằng lựa chọn của em không hề kém cạnh con đường họ sắp đặt.”
Tề Vu Hiểu thoáng xúc động, nhưng vẫn hỏi thêm:
“Vậy sao không đi vay thế chấp?”
Đúng là đầu óc học cao thì khó lừa thật.
Tôi bắt đầu giở tính tiểu thư ra:
“Em nói rồi mà! Cơ hội chỉ có vài ngày! Vay thế chấp phải làm bao nhiêu thủ tục, em đợi được chắc?”
Có vẻ như câu trả lời đã khiến hắn hài lòng, hắn khẽ gật đầu:
“Viện nghiên cứu của anh đúng là có một người muốn mua, nhưng họ ép giá hơi mạnh, không biết em có chấp nhận không.”
Mắt tôi lập tức sáng lên:
“Bao nhiêu tiền? Miễn là trả tiền mặt, thì có ép thêm cũng không sao!”
Hắn gật đầu đồng ý.
27
Hôm sau, tôi như ý gặp được một nghiên cứu viên từng hợp tác trước kia tại quán cà phê.
Theo lời cậu em học trò cũ, thì người này là do Tề Vu Hiểu thuê đến để bàn chuyện mua nhà với tôi. Sau khi giao dịch hoàn tất, người đó sẽ sang nhượng lại căn nhà cho Tề Vu Hiểu, và nhận được một khoản hoa hồng hậu hĩnh từ hắn.
Bằng cách đó, hắn có thể mua được căn nhà nằm ở vị trí đắc địa này với giá rẻ hơn thị trường gần một nửa.
Dù là để ở hay bán ra lại với giá thị trường đều có lời to.
Nhưng hắn không biết rằng — tất cả những gì hắn thấy, đều là tôi đã sắp đặt từ trước.
Để đảm bảo mọi thứ diễn ra trơn tru, hắn còn xin nghỉ phép nguyên một ngày.
Phải đợi tận mắt nhìn thấy tôi ký hợp đồng hắn mới yên tâm.
Buổi sáng ký xong hợp đồng, nhận đủ tiền, buổi chiều tôi về nhà bắt đầu khóc.
Vừa khóc vừa ngồi đếm những hạt kim châu trong heo thủy tinh của mình.
Tề Vu Hiểu thấy có điều bất thường, lập tức chạy tới hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi khóc đến mức nghẹn cả hơi:
“Em bị lừa rồi! Em bị lừa rồi! Sáng nay vừa chuyển tiền xong là toàn bộ số tiền bay sạch luôn!”
Biểu cảm trên mặt Tề Vu Hiểu thay đổi liên tục, đúng là đặc sắc vô cùng.
Tôi tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa:
“Họ còn nói sau này có thể sẽ phong tỏa toàn bộ tài sản của em, lấy tất cả mọi thứ em đứng tên ra để khấu trừ nợ!”
Câu này khiến Tề Vu Hiểu giật mình thật sự:
“Sáng nay không phải vẫn ổn sao? Sao tự nhiên thành ra thế này?”
Tôi không để ý đến hắn nữa, cúi đầu tiếp tục đếm kim châu, phát hiện thiếu đi khá nhiều, thế là lập tức trút giận lên vú em, một mực khăng khăng chính cô ấy đã lấy tiền của tôi.
Vú em không rõ đầu cua tai nheo ra sao, chịu không nổi oan khuất, đòi báo cảnh sát để chứng minh trong sạch.
Tề Vu Hiểu biết rõ chân tướng, tất nhiên không dám để mọi chuyện lớn lên.
Vội vã ngăn vú em lại, còn đưa cho cô ấy một khoản bồi thường để tiễn đi.
Tôi không thèm nói gì thêm, chỉ tiếp tục ngồi khóc, diễn cho tròn vai người phụ nữ yếu đuối và bất lực.
Thấy tôi khóc gần như ngất đi, Tề Vu Hiểu ôm lấy tôi:
“Diệp Diệp, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Tôi như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, túm lấy tay hắn:
“Ly hôn. Giờ chúng ta là vợ chồng, nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ liên lụy đến anh.
Ly hôn xong, em sẽ chuyển hết tài sản ra nước ngoài, gửi con cho ba mẹ em chăm, sau đó em cũng xuất ngoại một thời gian.
Ít nhất… sẽ không kéo anh xuống cùng.”
Tề Vu Hiểu do dự một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó, tôi gửi con gái sang nhà ba mẹ, rồi cùng Tề Vu Hiểu đến Cục Dân chính.
Trước khi bước vào, tôi lấy ra bản giải trình tài sản đã chuẩn bị sẵn.
Trong đó ghi rõ: Dù đang trong thời kỳ hôn nhân, nhưng khoản nợ phát sinh vẫn thuộc về cá nhân, sau ly hôn không cần bên kia gánh thay.
Tề Vu Hiểu cầm tờ giấy, có phần ngơ ngác:
“Diệp Diệp, quan hệ của chúng ta phải ký thứ này sao?”
Tôi lập tức khuyên nhủ:
“Em thì đi được, còn công việc của anh thì không.
Nếu em chạy rồi, nhóm người đó tìm đến anh đòi nợ thì sao? Số tiền đó đâu phải nhỏ. Anh yên tâm, đợi em xử lý xong xuôi hết, em sẽ quay lại tìm anh.”
Tề Vu Hiểu ngoài mặt có vẻ cảm động, nhưng tay vẫn cẩn thận lật từng trang giấy, xác nhận đây chỉ là bản ghi chú về trách nhiệm tài chính sau ly hôn, thì lập tức ký tên.
Do có thời gian chờ ly hôn bắt buộc, tôi vẫn phải diễn tiếp suốt ba mươi ngày.
Trong ba mươi ngày này, chỉ cần để lộ một chút sơ hở, tất cả công sức của tôi sẽ đổ sông đổ bể.
Vì vậy, tôi nhờ một người bạn từng làm trong ngành “xám” giả lập một loạt thông tin, mỗi ngày gửi ngẫu nhiên các tin nhắn và cuộc gọi.
Để tăng độ chân thật, còn có vài cuộc gọi gửi thẳng đến điện thoại của Tề Vu Hiểu, toàn là những lời đe dọa đòi nợ, thông báo phong tỏa tài sản.
Tề Vu Hiểu ban đầu còn nghi ngờ, nhưng giờ thì tin sái cổ.
Hắn lập tức hành động — chuyển sạch tài sản cá nhân sang chỗ an toàn.
Cậu em học trò sau khi biết rõ mọi chuyện, chủ động giúp đỡ tôi, thường xuyên tìm đủ chuyện lặt vặt trong công việc gây phiền phức cho Tề Vu Hiểu.
Tuy không nghiêm trọng, nhưng đủ để làm hắn quay như chong chóng.
Chưa hết, tôi còn tìm được tên bạn trai cũ là dân xã hội đen của Quan Lệ Lệ, nói cho hắn biết rằng đứa con của Quan Lệ Lệ có thể là con hắn ta.
Hôm sau, hắn lập tức tìm đến Quan Lệ Lệ để đòi lời giải thích.
Quan Lệ Lệ bây giờ sống an nhàn, sao có thể thừa nhận chuyện sẽ khiến bản thân mất cả danh tiếng lẫn chỗ đứng.
Hai người giằng co không ngớt, còn nhà mẹ chồng cũng bị cuốn vào, không lúc nào được yên.
Thỉnh thoảng còn gọi điện cho Tề Vu Hiểu, nhờ hắn làm công tác tư tưởng.
Bị công việc đè ép, bị chuyện nhà và Quan Lệ Lệ làm phiền, Tề Vu Hiểu kiệt quệ thấy rõ.
Ba mươi ngày sau, chúng tôi lại đứng trước cửa Cục Dân chính, dùng tốc độ nhanh nhất hoàn tất thủ tục ly hôn.
Tối hôm đó, tôi đặt vé máy bay, lập tức xuất ngoại.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch cho đến khi tôi rời khỏi đất nước, chưa đầy một tháng.
Dù Tề Vu Hiểu có nhận ra điều gì, cũng không thể phản ứng kịp.
28
Sau khi tôi xuất ngoại, mọi chuyện mới bắt đầu trở nên thú vị.
Vì muốn gia đình em trai không bị bạn trai cũ của Quan Lệ Lệ quấy rối, Tề Vu Hiểu lập tức đưa cả nhà họ về ở lại trong nhà tôi. Nhưng bầu không khí trong nhà thì căng thẳng tột độ.
Em trai hắn muốn làm xét nghiệm ADN, nhưng Quan Lệ Lệ lại một mực không chịu, thậm chí còn hung hăng tuyên bố: “Nếu nghi ngờ thật thì ly hôn trước đã rồi nói chuyện tiếp!”
Vì chuyện đứa bé có phải con ruột hay không, cả nhà đánh nhau toé khói mấy lần.
Mẹ chồng tuy không ra tay đánh người, nhưng miệng thì không chừa ai, Quan Lệ Lệ bế con mắng lại không kém phần kịch liệt.
Đỉnh điểm là khi mẹ chồng đòi lại chiếc vòng ngọc phỉ thúy đã tặng cho Quan Lệ Lệ trước đó.
Quan Lệ Lệ tất nhiên không chịu trả. Hai người giằng co, lỡ tay đẩy nhau ngã lăn ra đất, vòng thì vỡ, Quan Lệ Lệ thì đập đầu phải nhập viện.
Đúng lúc này, luật sư đại diện của tôi ở trong nước đã nộp đơn tố cáo, thống kê đầy đủ số vàng thất thoát trước đó.
Cảnh sát nhận được tin liền lập tức đến tận nhà, áp giải mẹ chồng tôi về đồn.
Do chuỗi chứng cứ đầy đủ, số tiền liên quan lại cực lớn, bà ta nhanh chóng bị định tội, lãnh án 5 năm tù giam.
Đến lúc này, Tề Vu Hiểu mới bàng hoàng nhận ra mình đã rơi vào kế hoạch của tôi, bắt đầu cuống cuồng khắp nơi tìm kiếm tung tích.
Tất nhiên, hắn không thể nào tìm ra tôi, đành phải quay sang quấy rầy bạn bè và ba mẹ tôi.
Bị tố cáo vài lần, hắn mới dần dần chấp nhận thực tại, bắt đầu thương lượng với luật sư đại diện của tôi, hy vọng có thể giảm án ở phiên tòa phúc thẩm.
Đúng lúc hắn đang bù đầu xử lý vụ án trộm cắp của mẹ mình, thì bạn trai cũ của Quan Lệ Lệ tìm tới, vừa muốn dẫn Quan Lệ Lệ rời đi, vừa muốn nhận lại đứa con là máu mủ của mình.
Em trai Tề Vu Hiểu tất nhiên không nuốt trôi nổi mối nhục đội nón xanh này, lái chiếc xe tôi để dưới hầm đâm thẳng vào hắn ta.
Có lẽ ban đầu chỉ muốn doạ dẫm, dằn mặt cho hả giận.
Nhưng đúng lúc đó xe lại mất phanh, gã kia bị đâm thành người thực vật.
Cảnh sát lập tức vào cuộc điều tra vì có dấu hiệu cố ý giết người.
Sau khi kiểm tra, họ phát hiện hệ thống phanh xe đã bị can thiệp, lần theo manh mối thì tìm ra Tề Vu Hiểu.
Lúc ấy hắn còn đang mải xử lý vụ trộm của mẹ, nên khi cảnh sát tới vẫn chưa kịp phản ứng.
Đợi đến khi hiểu rõ đầu đuôi, hắn chỉ vùng vẫy được một lúc, rồi đổ sụp xuống như một kẻ hoàn toàn tuyệt vọng.
29
Tôi trở về nước sau một năm.
Trong một năm đó, ngoài việc theo dõi tình hình của hắn, tôi còn thành lập quỹ đầu tư cá nhân ở nước ngoài, chuyến trở về lần này chính là để đưa con gái sang nước ngoài định cư.
Vú em từng bị sa thải trước đó vẫn giúp tôi chăm con suốt một năm, tôi đã hỏi ý kiến cô ấy, và cô ấy cũng quyết định đi theo hai mẹ con tôi.
Trước khi đi, tôi đặc biệt đến thăm Tề Vu Hiểu, lúc này đang chuẩn bị ra tòa.
Qua lớp kính, hắn trông tiều tụy vô cùng, giọng nói truyền qua điện thoại tràn đầy châm chọc:
“Triệu Diệp Diệp, nhìn thấy tôi ra nông nỗi này… cô hài lòng chưa?”
Tôi im lặng vài giây rồi mới cất lời:
“Tôi chưa bao giờ cho rằng tham vọng là điều xấu. Ngược lại, tham vọng sẽ khiến một con người không ngừng tiến về phía trước.
Lần đầu tiên tôi bị anh hấp dẫn cũng chính vì ánh mắt mang đầy dã tâm đó.
“Nhưng… nếu lấy việc tổn thương người khác để đạt được lợi ích, thì tham vọng đó cuối cùng sẽ phản phệ lại chính mình.”
Sắc mặt Tề Vu Hiểu trở nên vặn vẹo, đột nhiên như nhớ ra gì đó:
“Lúc đó… cô bán nhà, bắt tôi ký giấy xác nhận tài sản… tất cả đều là cái bẫy đúng không?!”
Tôi gật đầu, thản nhiên thừa nhận:
“Đúng. Dù anh không vào tù, cũng sẽ bị gánh một khoản nợ khổng lồ với lãi suất cao cắt cổ.”
Hắn cười như phát điên:
“Đáng lẽ lúc đó tôi không nên chờ đợi! Cần gì sắp đặt tai nạn hay dàn cảnh tai hoạ… tôi nên đích thân giết cô sớm hơn mới phải!”
Quản ngục lập tức đè hắn xuống khi thấy hắn định đứng bật dậy.
Tôi không buồn liếc hắn lấy một cái, xoay người rời đi ngay lập tức.
Thực ra, chỉ cần hắn bớt tham một chút, sẽ thấy kế hoạch của tôi đầy sơ hở, có đầy dấu hiệu bất thường.
Nhưng hắn vẫn nhắm mắt lao vào như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Cũng giống như một con dã thú — nếu không có ý định ăn thịt người, thì làm sao rơi vào bẫy?
Lòng tham không đáy, thì hiểm nguy cũng không còn đáng sợ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ mong nửa đời còn lại, vĩnh viễn không gặp lại.
(Hoàn)