Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Lễ cưới được tổ chức ngày 20 tháng 10.

200 khách mời, sính lễ 180 ngàn, mẹ chồng cười tươi hoa.

Hôm đó bà nắm chặt tay tôi, nói: “Từ nay con chính là người nhà họ Hà.”

Khi ấy tôi còn cảm thấy ấm lòng.

Giờ nghĩ lại, đó là một cái bẫy.

Ngày 22 tháng 10, tức hôm lễ cưới.

Tôi vừa tắm xong bước ra thì phát hiện hộp trang sức bị mở tung.

vòng tay biến mất.

Đó là một vòng vàng tám phân, trị giá 80 ngàn, tôi ngày 12 tháng 5 năm 2023.

Là số tôi tích góp suốt năm trời.

“Mẹ, mẹ có thấy vòng của con không?” Tôi đi ra phòng khách hỏi.

Mẹ chồng đang xem TV, không buồn ngẩng đầu: “Tôi cầm đi rồi.”

“Tại sao ?”

“Cô gả nhà họ Hà chúng tôi, thì đồ của cô cũng là của nhà họ Hà.” Bà nói lẽ đương nhiên.

Tôi sững người.

đó là con trước khi cưới mà.”

“Trước hay khi cưới cũng thôi.” Mẹ chồng cuối cùng cũng nhìn tôi, “Giờ cô là vợ của Hà Kiến, thì đồ của cô chính là đồ của nhà họ Hà. Đưa tôi hộ, dùng .”

“Dùng việc gì ?”

rồi cô sẽ .”

Bà không chịu nói rõ.

Tôi đứng giữa phòng khách, không nên nói gì.

Hà Kiến từ trong phòng bước ra, thấy nét mặt tôi: “Sao em?”

“Mẹ anh mất vòng tay của em rồi.”

“Thì để mẹ không tốt sao?” Anh ta thản nhiên, “Để chỗ em hay chỗ mẹ cũng nhau thôi.”

đó là của em.”

“Đều là người một nhà, còn phân chia cái gì của em với của anh .” Hà Kiến đi , vỗ vai tôi, “Được rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Tôi nhìn anh ta.

Trước khi cưới anh ta không .

Anh ta từng nói, mẹ anh vốn , tôi đừng để tâm, anh sẽ che chở cho tôi.

Còn bây giờ thì sao?

“Em muốn lại.”

“Lâm Vũ, em đừng nhỏ nhen được không?” Hà Kiến nhíu mày, “Chỉ là một cái vòng tay, đáng gì đâu?”

“80 ngàn đấy.”

“Thì sao? Giờ em là vợ anh, của em cũng là của nhà mình.”

Tôi im lặng.

Thì ra, hôn nhân là .

Tối hôm đó, tôi gọi cho cô bạn thân Tiểu Mỹ.

“Quá đáng thật sự!” Tiểu Mỹ tức nổ phổi, “Cưới xong ngày thứ ra tay? Mặt dày vừa thôi!”

“Giờ tớ nên làm sao?”

“Cậu có chứng cứ không? Chứng minh cái vòng là của cậu?”

“Có.” Tôi mở điện thoại, “Hóa đơn hàng lưu trong máy, còn có cả lịch sử chuyển khoản.”

thì dễ rồi.” Tiểu Mỹ nói, “Cậu cứ bình tĩnh, để tớ hỏi giúp xem.”

Cúp máy, tôi nhìn tờ hóa đơn.

Ngày 12 tháng 5 năm 2023, vòng vàng, 78.000 tệ.

Chuyển khoản bằng thẻ lương của tôi.

Khi đó tôi và Hà Kiến mới quen nhau được một năm, còn chưa đính hôn.

là tài sản trước hôn nhân của tôi.

Tại sao lại để mẹ chồng ?

Sáng hôm , mẹ chồng ra ngoài.

Tôi gõ cửa phòng Hà Kiến: “Em muốn nói chuyện với mẹ anh.”

“Nói chuyện gì?”

“Chuyện cái vòng.”

“Lại cái chuyện đó à.” Hà Kiến tỏ ra khó chịu, “Em đừng so đo được không?”

“80 ngàn không phải số nhỏ.”

“Được rồi được rồi, đợi mẹ về rồi người nói chuyện.” Anh ta khoát tay, “Anh đi làm .”

Cửa đóng lại.

Tôi đứng ở phòng khách, bỗng thấy lạnh cả người.

… là nhà của tôi sao?

Buổi chiều, mẹ chồng xách đồ đi chợ về.

“Mẹ, mình nói chuyện một chút.” Tôi bước lại gần.

“Nói chuyện gì?”

vòng .”

“Còn nhắc à?” Mặt bà sầm lại, “Cô đúng là chẳng ra làm sao cả! Tôi nói cho cô , gả nhà họ Hà, thì phải theo quy củ nhà họ Hà!”

“Quy củ gì ?”

“Đồ của con dâu đều phải đưa mẹ chồng !”

Tôi bật cười: “Quy củ từ thời nào ?”

“Nhà họ Hà chúng tôi xưa giờ .” Mẹ chồng ngang ngược, “Không vui thì đừng có cưới từ đầu!”

“Con muốn lại vòng.”

“Không đời nào.”

“Đó là tài sản trước hôn nhân của con, là của riêng con.”

“Giờ cô là con dâu tôi, của cô chính là của nhà họ Hà.” Mẹ chồng xua tay, “Được rồi, đừng lằng nhằng , tôi còn phải nấu cơm.”

Bà đi thẳng bếp.

Tôi đứng yên tại chỗ.

Bà ấy căn bản không muốn nghe.

Tối, Hà Kiến về nhà.

“Nói chuyện xong rồi chứ?” Anh ta hỏi.

“Mẹ anh không chịu .”

“Thôi thì bỏ đi.” Hà Kiến ngồi xuống, “Chỉ là cái vòng tay, có gì mà phải cãi nhau?”

“Hà Kiến, đó là 80 ngàn.”

“Anh là 80 ngàn.” Anh ta nhìn tôi, “ thì sao? Giờ em là vợ anh, của em cũng là của nhà. Mẹ hộ thì có sao?”

“Vấn đề là, đó là em kiếm được trước khi cưới.”

“Trước hay cưới thì khác gì nhau?”

Tôi nhìn anh ta.

Thì ra anh và mẹ anh nghĩ giống nhau .

“Trước khi cưới anh từng nói sẽ che chở cho em.”

Hà Kiến hơi sững lại: “Thì anh đang che chở em đấy thôi.”

“Anh che chở chỗ nào?”

“Anh…” Anh ta nghẹn lời.

Tôi quay người, trở về phòng.

Cái nhà , tôi không thể ở lại .

2.

Hôm , tôi văn phòng luật sư.

Luật sư mà Tiểu Mỹ giới thiệu, họ .

“Tôi nắm được tình hình của cô.” Luật sư nhìn tờ hóa đơn trong tay, “ là tài sản cô trước hôn nhân, thuộc quyền sở hữu cá nhân, được pháp luật vệ.”

tôi có thể đòi lại không ?”

“Đương nhiên là được.” Luật sư gật đầu, “ đối phương kiên quyết không , cô có thể báo công , hành vi có dấu hiệu chi//ếm đo//ạt tài sản.”

“Báo công ?”

“Đúng .” Luật sư khẳng định, “Tài sản cá nhân trước hôn nhân, không ai có quyền xâm chiếm. Việc mẹ chồng cô làm có dấu hiệu vi phạm pháp luật.”

Tôi thấy lòng nhẹ hẳn đi.

“Còn một việc ,” luật sư hỏi, “trước khi cưới cô có làm công chứng tài sản không?”

Tôi sững lại.

Có chứ.

Lúc đính hôn, tôi đề nghị làm công chứng tài sản trước hôn nhân.

Khi đó Hà Kiến hơi khó chịu, nói: “Em không tin anh à?”

Tôi lời: “Không phải không tin, mà là để vệ cả bên.”

Cuối cùng, anh ta cũng đồng ý.

Tháng 9 năm 2024, chúng tôi cùng văn phòng luật sư để làm công chứng.

Tài sản trước hôn nhân của tôi gồm: 150 ngàn tiết kiệm và vòng tay 80 ngàn, tổng cộng 230 ngàn.

Giấy công chứng đang được ở nhà bố mẹ tôi.

“Tôi có làm.” Tôi nói.

thì càng dễ xử lý.” Luật sư gật đầu, “Giờ cô có bằng chứng: hóa đơn hàng và giấy công chứng tài sản. thứ đủ để chứng minh vòng là tài sản riêng của cô.”

giờ tôi nên làm gì?”

“Trước tiên hãy chính thức nói chuyện với mẹ chồng cô một lần,” luật sư nói, “đưa ra bằng chứng, yêu cầu bà ấy lại. vẫn không chịu, chúng ta sẽ gửi công văn luật sư. tiếp tục từ chối, thì báo công .”

Tôi hít sâu một hơi.

“Cảm ơn luật sư .”

Về nhà, mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách.

“Mẹ, mình nói chuyện chút.” Tôi ngồi xuống.

“Lại chuyện cái vòng hả?” Bà khó chịu ra mặt.

“Vâng.” Tôi điện thoại ra, “ là hóa đơn hàng, ngày 12 tháng 5 năm 2023, tôi dùng thẻ lương để . Khi đó tôi và Hà Kiến còn chưa đính hôn.”

Mẹ chồng liếc nhìn một cái: “Thì sao?”

“Thì chứng minh là tài sản trước hôn nhân của tôi.”

“Tài sản trước hôn nhân cũng là của nhà họ Hà chúng tôi.”

“Không phải.” Tôi điềm tĩnh nói, “Tài sản trước hôn nhân được pháp luật vệ, là tài sản cá nhân, không ai có quyền chiếm .”

Bà khựng lại.

“Hơn , tôi làm công chứng tài sản trước hôn nhân.” Tôi tiếp tục, “Trên văn bản ghi rõ ràng: vòng là tài sản cá nhân của tôi trước khi cưới.”

“Cô…” mặt mẹ chồng đổi sắc, “Cô dám đi làm công chứng?”

“Đúng .”

“Cô không tin tưởng con trai tôi sao?!”

là để vệ cả bên.” Tôi nhìn bà, “Mẹ, tôi nói rõ ràng rồi, vòng, tôi nhất định phải lại.”

“Không .”

mẹ không , tôi sẽ báo công .”

“Báo công ?” Mẹ chồng cười lạnh, “Cô dám báo à? Cô mình là người nhà họ Hà không? cô dám báo công , tôi bắt Hà Kiến ly hôn với cô!”

Tôi cũng bật cười.

“Mẹ, mẹ nhầm rồi.” Tôi đứng dậy, “Tôi họ Lâm, không phải họ Hà. mẹ muốn Hà Kiến ly hôn với tôi, bất cứ lúc nào cũng được. cái vòng, mẹ phải .”

Mẹ chồng tức mức không nói nên lời.

Tôi quay người phòng.

Tối, Hà Kiến về nhà, mẹ chồng lập tức chạy lại kể tội.

“Vợ anh muốn báo công !” Bà tức điên lên, “Nó sẽ cho tôi tù!”

Hà Kiến gõ cửa phòng tôi: “Lâm Vũ, ra .”

Tôi mở cửa.

“Em định báo công à?” Sắc mặt anh ta rất khó coi.

mẹ không , tôi sẽ báo.”

“Em điên rồi sao?” Hà Kiến trừng mắt, “Đó là mẹ anh!”

là vòng của tôi.”

“Chỉ là một cái vòng, có cần phải làm lớn không?”

“80 ngàn, không phải con số nhỏ.” Tôi nhìn anh ta, “Hà Kiến, tôi hỏi anh, có người mất của anh, anh sẽ làm gì?”

“Không giống nhau.”

“Khác chỗ nào?”

“Đó là mẹ anh, không phải người ngoài.”

bà ấy đồ của tôi.” Tôi nói, “Và đó là tài sản trước hôn nhân, được pháp luật vệ.”

Hà Kiến im lặng.

Cuối cùng anh ta nói: “Em xin lỗi mẹ đi, xong chuyện.”

“Dựa đâu?”

“Bà là người lớn!” Hà Kiến đột nhiên hét lên, “Em không tôn trọng người lớn sao?!”

Tôi nhìn anh ta.

còn là Hà Kiến mà tôi từng sao?

Trước khi cưới anh dịu dàng, khi cưới lại biến thành người khác.

“Tôi sẽ không xin lỗi.” Tôi nói, “Hoặc vòng, hoặc tôi báo công .”

“Em…” Hà Kiến tức tối quay người bỏ đi.

Tôi đóng cửa lại, ngồi xuống giường.

Tay run lên.

Không phải tôi không sợ.

tôi không thể lùi bước.

Vì chỉ cần lùi một lần, họ sẽ lấn tới mãi mãi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương