Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

4

07

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, tôi quyết quay về một chuyến.

Khi bước cửa, Tôn Tĩnh đang nhẹ giải thích:

“Bác ơi, bác thật sự hiểu lầm rồi ạ.”

“Anh Tần bình thường rất quan tâm đến mẹ con cháu, cháu chỉ là muốn cảm ơn anh ấy thôi.”

“Dạo chị dâu không , không ai chăm sóc anh Tần, nên cháu thỉnh thoảng dọn dẹp cửa, hoặc nấu cơm, bọn cháu thật sự không chuyện cả.”

Mẹ Tần cố kìm nén cơn giận trong nói:

“Con trai tôi hơn ba mươi tuổi rồi, chứ không phải ba tuổi, nếu đến bản thân mình mà nó cũng không lo , đúng là sống uổng!”

Tôn Tĩnh mở miệng biện bạch tiếp, nhưng mẹ Tần cắt ngang. Bà nghiêm , gay gắt:

“Đủ rồi! Đây là chuyện chúng tôi, cô là người ngoài, nên tránh hơn!”

Tôn Tĩnh ấm ức nhìn Tần Hoài Vũ một cái, thấy anh ta không tiếng, liền quay người xuống lầu.

Chuyện đến nước , cũng không giấu giếm thêm nữa.

Tôi dứt khoát nói hết mọi chuyện xảy những ngày gần đây.

“Con xin lỗi mẹ, con không cố ý giấu mẹ, nhưng con và Tần Hoài Vũ thật sự không sống tiếp nữa. Đơn ly hôn con cũng soạn xong rồi.”

Mẹ Tần một lúc, rồi giơ tay tát Tần Hoài Vũ một cái thật mạnh.

Ngực bà phập phồng, hiển nhiên là tức đến không .

“Vợ con mình không lo, lại làm cha con người ta! Mẹ thấy mày ma quỷ ám rồi đấy!”

Tần Hoài Vũ ôm má, thấp phản bác:

“Con không ! Con chỉ thấy mẹ con họ đáng thương, nên nghĩ giúp giúp thôi mà!”

Mẹ Tần tức giận nói:

“Cha ruột thằng bé đó c.h.ế.t rồi chắc? Tới lượt con phải thương hại mẹ con họ sao?”

“Năm xưa cha con vì người đàn bà khác mà bỏ rơi mẹ con ta, chạy theo người ta, giờ con cũng vết xe đổ đó, để vợ con mình cũng thành mẹ góa con côi à?”

Tần Hoài Vũ cúi đầu, không nói .

Mẹ Tần lau nước mắt, quay sang nhìn tôi, khàn khàn:

“Tô Tô, là ta lỗi con.”

“Chuyện đến nước rồi, mẹ cũng không còn mũi để khuyên nhủ con nữa. Là mẹ không dạy dỗ Tiểu Vũ, khiến con phải ấm ức.”

Tôi nhìn gương hằn vết thời gian của mẹ Tần, trong lòng trào dâng muôn vàn cảm xúc.

Một năm kết hôn, tôi và mẹ Tần luôn sống rất hòa thuận.

Bà tuy tính cách phần cứng rắn, nhưng lại rất phải trái, càng chưa từng hồ đồ khi gặp chuyện lớn.

Chuyện hôm nay không chỉ là Tần Hoài Vũ phá hoại gia đình , mà còn là anh ta khiến mẹ mình nhớ lại quá khứ đau thương.

Không ai hiểu hơn bà — một người phụ nữ chồng ruồng bỏ, phải một mình nuôi con khôn lớn, khó khăn đến nhường .

Thế mà giờ đây, đứa con trai mà bà hằng tự hào lại đúng con đường của cha mình năm xưa, đẩy tôi chính hoàn cảnh bi thảm mà bà từng trải qua.

Bà không mở miệng khuyên tôi nhẫn nhịn đựng.

08

Mẹ Tần vô cùng thất vọng.

Bà không màng đến lời níu kéo của Tần Hoài Vũ, buổi chiều xe quay về.

Tiễn bà xong, tôi và Tần Hoài Vũ chọn một quán cà phê ngồi xuống, chuẩn nói chuyện ràng.

Tần Hoài Vũ vò trán, vẻ mệt mỏi, lấy điện thoại , xóa liên lạc Tôn Tĩnh ngay trước tôi.

“Sau anh sẽ không liên lạc cô ta nữa, như vậy chưa? Đừng gây chuyện nữa.”

“Em cũng biết mẹ anh cao huyết áp, không kích động. Em không một chút sao?”

Nói đến đây, anh ta còn mang theo cả sự trách móc.

Tôi cười khẩy, chế giễu:

“Tôi ? Thế lúc hai người các anh dây dưa nhau sao không nghĩ đến ?”

“Huống hồ chính anh còn không biết xót mẹ mình, còn trông mong ở người khác?”

Anh ta tức đến nghẹn họng:

“Mẹ anh chẳng phải cũng là mẹ em à? Em nói ai là người ngoài?”

Tôi lấy đơn ly hôn :

“Sắp không còn là mẹ tôi nữa rồi.”

Tần Hoài Vũ tỏ vẻ khó , hất mạnh tờ đơn :

“Anh bảo sẽ không liên lạc cô ta nữa rồi, em còn muốn thế nữa?”

Thấy nói không anh ta, tôi cũng chẳng buồn phí lời, chỉ nói anh ta điền xong đơn rồi gửi lại tôi.

“Nếu anh còn tiếp tục dây dưa, tôi không ngại tòa kiện ly hôn.”

Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Anh ta lập tức chạy theo, bước lớn đuổi kịp tôi:

“Em đừng làm loạn nữa không? Dù cũng phải nghĩ đứa con một chút chứ—”

Tôi ngắt lời anh ta, từng chữ một nói ràng:

“Không còn đứa con nữa. Tôi phá rồi.”

Tần Hoài Vũ sững sờ, sau đó ánh mắt dừng lại nơi bụng tôi, không tin mà gào :

“Em điên rồi phải không? Dựa đâu mà em tự tiện quyết phá thai? Đó cũng là con của anh!”

Tôi khẽ cười lạnh một tiếng:

“Dựa pháp luật quy , phụ nữ quyền quyết cuối cùng đối sinh con!”

Tôi và Tần Hoài Vũ lại một lần nữa không vui mà chia tay.

Nhưng khác trước kia, lần lòng tôi rất bình thản.

Tôi vẫn giữ nhịp sống trước đây của mình — làm , tập dục, dưỡng sức, còn chuẩn du lịch.

Còn bên phía Tần Hoài Vũ vẻ rối tung .

Tôi chặn số điện thoại của anh ta, anh ta lại đổi số khác để gọi tôi.

“Mạng ở mình mắc là của hãng vậy? Sắp tới kì phải gia hạn thêm rồi.”

“Bếp gas trong hỏng rồi, số thợ sửa là bao nhiêu?”

“Chiếc quần đen của anh em để đâu rồi?”

Một tràng câu hỏi dồn dập như s.ú.n.g liên thanh khiến tôi không nhịn bật cười.

Tần Hoài Vũ xưa nay vốn chẳng phải người tỉ mỉ hay biết lo toan, mọi trong trước giờ đều do tôi lo liệu.

Giờ mấy đó rơi đầu anh ta, anh ta mới hiểu giữ gìn gia đình không hề dễ dàng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương