Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Chiếc xe mới vừa lái về nhà, Lục Hoài Châu đã hào hứng rủ tôi đi dạo.

Không nghĩ ngợi gì, tôi liền ngồi lên ghế phụ.

Không ngờ, lại xảy ra một màn nực cười thế này.

Tôi ôm má, sững người vì cái bạt tai của cô gái trước mặt.

Giọng cô ta the thé, không ngừng xổ ra những lời lẽ tục tĩu.

Từ đống câu chữ hỗn loạn ấy, tôi lờ mờ ghép lại được vài thông tin:

Thì ra cô ta chính là bạn gái mà Lục Hoài Châu vẫn hay ca tụng như thiên thần hạ phàm Thôi Doanh Doanh.

Từ ngày Lục Hoài Châu tiếp quản công ty, Thôi Doanh Doanh từ một nhân viên bình thường đã nhảy vọt lên làm thư ký tổng giám đốc.

Tôi chưa từng gặp cô ta, nhưng những lời phàn nàn của nhân viên cũ vẫn thỉnh thoảng lọt vào tai tôi:

– Cô ta đón tiếp khách hàng, ngang nhiên thay bàn tiệc Hoài Dương mà khách thích nhất bằng một đống món “ăn vặt cho trẻ con”, khiến hợp đồng đổ bể.

– Cô ta kìm tiền thưởng của nữ nhân viên, ép họ ký cam kết “tuyệt đối không được liếc nhìn tổng giám đốc”.

Tôi thấy không ổn, từng khuyên Hoài Châu nên đổi thư ký khác.

Nhưng nó lại một mực say mê:

“Mẹ không thấy cô ấy hậu đậu đáng yêu lắm sao? Con chưa từng gặp người nào ngây thơ và đơn thuần như vậy.”

“Cô ấy đúng là thiên thần mà.”

Nhìn nó đắm chìm trong mối tình ngọt ngào, tôi đành bỏ qua. Dù sao chỉ là một thư ký, con trai thích thì tùy nó vậy.

Nhưng tôi không ngờ, cái “thiên thần” ấy lại có thể điên cuồng xỉ vả tôi ngay trước mặt bao người!

“Con mụ già không biết xấu hổ, dám cướp bạn trai tao?”

“Chồng ch/ết rồi hả? Khát khao đến mức làm tiểu tam à? Mày không soi gương mà nhìn lại mình đi!”

“Cái mặt nhăn nheo này mà cũng dám ra đường, không thấy nhục sao?”

Những lời nhục mạ chát chúa vang lên giữa chốn đông người, khiến tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.

Chỉ vì tôi ngồi ghế phụ thôi mà, có nghiêm trọng đến thế sao?

2

Nhưng nghĩ lại, con gái đang yêu có chút chiếm hữu cũng dễ hiểu.

Nghe đâu bây giờ đám con gái coi ghế phụ như lãnh địa riêng của mình, như cách tuyên bố chủ quyền vậy.

Tôi nhất thời không để ý mà ngồi lên, quả thật là lỗi của tôi.

Tôi cố nhẫn nhịn, nhẹ giọng giải thích:

“Cô hiểu lầm rồi, tôi không cố ý, chỉ là nhất thời vui vẻ…”

“Nhất thời vui vẻ? Vui cái gì? Mày có gì đáng để vui?”

“Làm tiểu tam thì sung sướng lắm à?”

Tôi hoàn toàn cứng họng.

Giọng nói sắc nhọn của cô ta đã thu hút cả đám người đứng xem, họ chỉ trỏ xì xầm:

“Già rồi mà còn giật bạn trai người khác, không biết xấu hổ.”

“Ghê tởm thật.”

Tôi hít sâu, đưa mắt nhìn Lục Hoài Châu:

“Lục Hoài Châu, con không giải thích gì sao?”

Nó cúi đầu.

Trái tim tôi từng chút một lạnh đi.

Tôi hiểu ý nó rồi.

Nếu lúc này nó nói tôi là mẹ nó, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Thôi Doanh Doanh trước bàn dân thiên hạ, khiến cô ta không ngẩng đầu lên được nữa.

Vì muốn giữ thể diện cho bạn gái, nó lựa chọn để tôi chịu nhục.

Nuôi con hơn hai mươi năm, đổi lại là thế này đây.

Đột nhiên, tôi chẳng còn muốn nói thêm gì nữa.

3

Sau chuyện hôm đó, Lục Hoài Châu không về nhà nữa. Tôi lo lắng nên tới công ty tìm nó.

Tiếc rằng văn phòng không có ai.

Vừa ra khỏi thang máy, tôi bắt gặp nó ôm Thôi Doanh Doanh từ cửa bước vào.

Thôi Doanh Doanh dính lấy nó như con bướm, giọng nũng nịu:

“Anh Châu ~ tại anh tối qua… hại người ta ngủ dậy trễ đấy~”

Lục Hoài Châu cười cưng chiều, đưa tay gõ nhẹ mũi cô ta:

“Bảo bối đừng giận, là lỗi của anh. Lần sau sẽ để em ngủ sớm hơn.”

Tôi vội vàng bước tới:

“Hoài Châu…”

Thôi Doanh Doanh vừa thấy tôi, lập tức dựng ngược lông mày, chắn trước mặt Lục Hoài Châu như con nhím xù lông:

“Chậc! Mụ già này là ai? Theo đuổi đàn ông mà đuổi đến tận công ty? Cút ngay!”

Cô ta bịt mũi, làm bộ khinh bỉ:

“Cả người nồng nặc mùi hồ ly tinh, muốn xỉu luôn rồi!”

Tôi cúi nhìn lại mình.

Hôm nay vội vàng đi, tôi mặc đồ giản dị, chắc vì thế mà Thôi Doanh Doanh lại hiểu lầm.

Dù sao cô ta cũng là người mà con trai thích, tôi không muốn gây gổ.

Tôi cố kìm nén, hạ giọng:

“Tôi không muốn cãi nhau. Hoài Châu, lại đây, mẹ có chuyện muốn nói…”

Chưa dứt lời, một cơn nóng rát kèm đau nhói ập tới. Tôi không kìm được mà hét lên.

Thôi Doanh Doanh vừa hất tay, toàn bộ cốc cà phê nóng hổi dội thẳng lên mặt tôi.

“Con mụ thối tha! Tai điếc à? Tao bảo cút, không nghe thấy sao?”

“Tao cảnh cáo mày, lần sau còn dám quyến rũ chồng tao, tao sẽ không dùng cà phê tiếp đâu đấy!”

Cả sảnh lớn lập tức im phăng phắc.

Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía tôi, nhìn như xem trò hề.

Từng giọt cà phê chảy từ tóc xuống, dính nhơm nhớp trên mặt tôi.

Tôi siết chặt nắm tay, gằn giọng:

“Cô phát điên gì vậy! Tôi là mẹ của Lục Hoài Châu!”

Thôi Doanh Doanh quan sát tôi từ đầu tới chân, rồi bật cười khinh miệt:

“Chỉ với cái bộ dạng bần hàn này mà cũng dám xưng mẹ chồng tương lai của tôi sao?”

“Mẹ chồng tương lai của tôi là người sáng lập Tập đoàn Lục Thị! Sao có thể là loại người như bà?”

Cô ta kéo tay Lục Hoài Châu:

“Anh Châu, anh nói đi, có phải không?”

4

Đúng là hôm nay tôi ăn mặc giản dị, nhưng dù sao cũng từng là chủ tịch Lục Thị.

Mấy năm nay tôi đã giao công ty cho Hoài Châu, rất ít xuất hiện ở đây. Ngoài nhân viên kỳ cựu, chẳng ai nhận ra tôi.

Nhưng dù thế nào, quan hệ mẹ con giữa tôi và Lục Hoài Châu đâu thể giả?

Tôi nhìn con trai, chờ mong nó giúp mình minh oan.

Lục Hoài Châu hơi nghiêng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi như đang nhìn một đống rác.

Nó kéo tôi ra góc khuất, hạ giọng đến mức chỉ hai người nghe thấy:

“Mẹ, mẹ lại muốn làm loạn gì nữa đây?”

Tôi gần như không tin nổi vào tai mình:

“Mẹ làm loạn?”

Tôi bật cười vì tức:

“Ai đang làm loạn, con không nhìn thấy à? Lục Hoài Châu, mắt con mù rồi sao?”

“Doanh Doanh không cố ý.”

“Con dung túng để cô ta sỉ nhục mẹ mình như vậy mà không giải thích sao?”

“Giải thích gì? Giải thích mẹ là mẹ con à?”

Lục Hoài Châu liếc nhìn bốn phía, tiếp tục hạ giọng:

“Mẹ nhìn lại bộ dạng thảm hại của mẹ đi. Bây giờ nhận mẹ, mặt mũi Doanh Doanh để đâu? Con để đâu?”

Tôi lùi lại hai bước, nhìn nó đầy kinh hãi.

Từng đòn nặng nề đấm thẳng vào tim tôi.

Hơn hai mươi năm nuôi dưỡng, đổi lại là sự chán ghét này sao?

“Con là tổng giám đốc Tập đoàn Lục Thị, để nhân viên thấy mẹ và bạn gái con cãi nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, không phải trò cười sao?”

Giọng Lục Hoài Châu tràn ngập mất kiên nhẫn.

“Mẹ, coi như con xin mẹ, đi nhanh đi, đừng làm mất mặt ở đây nữa!”

Thôi Doanh Doanh lập tức sà vào lòng nó, mắt lườm tôi cảnh cáo:

“Châu ca~ hai người nói gì thế?”

“Không có gì, anh cảnh cáo bà ta đừng gây phiền phức cho em.”

Thôi Doanh Doanh đắc ý vòng tay ôm cổ nó:

“Em biết ngay Châu ca cưng em nhất mà~”

Nói rồi, cô ta quay sang trừng mắt lườm tôi:

“Con mụ thối tha, còn chưa cút à?”

Tôi cúi xuống nhìn vết cà phê loang lổ trên đôi giày mình.

Thì ra, trong mắt Lục Hoài Châu, người mẹ đã cho nó tất cả như tôi… còn không bằng viên gạch lát nền bị cà phê làm bẩn kia.

Được.

Đúng là… con trai tốt của tôi.

5

Tôi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lục Hoài Châu.

“Nếu tôi không đi thì sao?”

Ánh mắt Lục Hoài Châu lạnh đi, như đang cảnh cáo.

“Không đi?”

Thôi Doanh Doanh đưa ngón tay đính đầy móng giả sặc sỡ chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Bảo vệ! Tống con mụ rác rưởi này ra ngoài!”

Hai bảo vệ lập tức xông tới, muốn túm lấy tay tôi.

Tôi quát lớn:

“Tôi xem ai dám!”

Khí thế đột ngột khiến hai bảo vệ khựng lại tại chỗ.

Tôi lau vết bẩn trên mặt, ép ánh nhìn về phía Lục Hoài Châu.

“Cho con cơ hội cuối cùng, nói cho cô ta biết tôi là ai!”

Lục Hoài Châu còn chưa kịp mở miệng, Thôi Doanh Doanh đã bất ngờ nắm chặt cổ tay tôi, ánh mắt hung dữ.

“Chiếc vòng này từ đâu ra?”

Tôi vùng ra:

“Không liên quan tới cô!”

Đây là quà Lục Hoài Châu tặng tôi nhân ngày của mẹ, tôi trân trọng vô cùng, luôn đeo bên người.

“Chiếc vòng này là Châu ca tặng tôi! Hàng đặt riêng! Duy nhất toàn cầu!”

“Sao bà lại có nó? Có phải bà trộm không? Vừa rồi bà từ văn phòng Châu ca đi ra đúng không?”

Tôi lập tức hiểu ra.

Hóa ra chiếc vòng này không phải món quà riêng mà Lục Hoài Châu đặt cho tôi.

Chỉ e cũng chỉ là một phần trong chuỗi lấy lòng bạn gái của nó.

Tay Thôi Doanh Doanh siết chặt khiến cổ tay tôi đau buốt.

“Đồ đàn bà già mà còn ngông cuồng! Nói! Vòng có phải bà ăn trộm không!”

Cô ta giật mạnh, ném tôi đập thẳng vào tường.

Cơn đau buốt nhói từ lưng khiến mồ hôi lạnh túa ra khắp trán.

“Buông ra! Chiếc vòng này là con trai tôi tặng!”

Tôi gắng vùng vẫy, nhưng đổi lại là lực siết còn mạnh hơn.

“Nghe có buồn cười không? Con trai bà? Con trai bà là cái thá gì mà mua nổi hàng độc quyền thế giới?”

Thôi Doanh Doanh quay đầu nhìn Lục Hoài Châu đang đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm.

“Châu ca, anh nói đi! Chiếc vòng này có phải anh tặng em không?”

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía Lục Hoài Châu, như đang đợi một lời tuyên án.

Tôi nhìn nó như van xin, hy vọng nó ít nhất có thể nói một lời công bằng.

Nhưng nó chỉ đứng đó, nét mặt cứng đờ, lạnh lùng như chẳng liên quan gì.

“Thưa cô,”

Nó thản nhiên mở miệng, giọng đầy chán ghét.

“Trả vòng lại cho Doanh Doanh đi, chuyện này coi như kết thúc.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương