Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi dưỡng bệnh ở Thụy Sĩ hai năm, cơ thể vừa hồi phục chút ít thì nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh do con gửi đến.
Một gói giấy da bò nhăn nhúm, miệng gói dán lệch lạc, như thể nước làm ướt.
Tôi mở xem, là một bức thư, chữ viết nguệch ngoạc, như thể đã dùng hết sức lực mới viết được: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ, nhưng con không dám về nhà.”
thư kẹp một tấm , con tôi Mễ Nhược Linh ngồi xổm ở góc , cạnh là một giỏ cũ kỹ, có vài cành dành dành héo úa.
Con bé mặc áo khoác lông vũ tôi mua cho bốn năm trước, tay áo rách một lỗ, lộ tay tím tái vì lạnh.
Tim tôi thắt lại, là thiên kim của tập đoàn Mễ Thị, viên ngọc quý tay tôi, sao có thể rơi vào cảnh bán phố?
Phóng to tấm , tôi phát hiện đế giày của con bé mòn đến gần như suốt, đầu ngón chân mơ hồ lộ ngoài.
Khuôn Nhược Linh gầy đến biến dạng, đôi lại đỏ đến đáng sợ, như thể vừa khóc xong.
Ngón tay tôi run rẩy, đầu óc trống rỗng.
Đứa bé , từ nhỏ đã được tôi nâng niu lòng bàn tay, ngay cả lớp piano tôi cũng không nỡ để con bé luyện thêm một giờ, sợ con mệt.
Sao con bé lại thành ?
Tôi còn chưa hoàn hồn, thoại đột nhiên hiện lên có thông báo.
Tài khoản mạng xã hội của con nuôi Duyệt, đăng một loạt , chói khiến tôi đau đớn.
Con bé đứng trước một căn biệt thự bờ biển, mặc lễ phục cao cấp, tay đeo vòng ngọc hồng tôi cho Nhược Linh, cười rạng rỡ đầy đắc ý.
Càng khiến tôi sôi m.á.u hơn là cạnh con bé đậu một thể thao mui trần màu trắng – là món quà tôi Nhược Linh khi đỗ đại , cửa còn khắc tên thân mật của Nhược Linh “Linh Linh”.
Dựa vào cái gì Duyệt lại lái của Nhược Linh?
——
01.
Tôi tức giận đến mức suýt chút nữa ném vỡ thoại, mở trang chủ của con bé, lướt qua từng tấm .
con bé đeo rõ ràng là dây chuyền ngọc bích nhà họ Mễ chúng tôi truyền lại qua chín đời!
dây chuyền là do chính tay tôi đeo cho Nhược Linh, dặn dò con bé không bao giờ được rời khỏi người, nói là báu vật định mệnh của hai mẹ con chúng tôi.
Ngón tay tôi run rẩy bấm số thoại của chồng – , giọng nói cũng run theo: “Nhược Linh đâu? Tại sao con bé không đến trường?”
Video được kết nối, vừa từ phòng tranh trở về, mặc áo khoác cashmere tôi , cười tươi rói:
“Duyệt Tâm, cuối cùng em cũng chịu liên lạc với anh rồi à? Nhược Linh hả, con bé nói đại mệt quá, muốn ngoài lăn lộn. Nó bướng bỉnh như vậy, ai khuyên được nó?”
Lăn lộn? Tôi cười lạnh, cố nén lửa giận lòng: “Vậy dây chuyền ngọc bích của tôi sao lại ở Duyệt? thể thao của Nhược Linh sao lại để nó lái đi?”
Ánh thoáng d.a.o động, nhưng giọng điệu lại nhẹ bẫng:
“Chẳng phải chỉ là cái dây chuyền thôi sao? Duyệt thích thì cho mượn đeo vài ngày có sao đâu? cũng vậy, Nhược Linh nói lái chán rồi, cho em chơi. Em có cần phải làm ầm ĩ không?”
Làm ầm ĩ? Tim tôi như d a o kh o ét một lỗ.
Năm xưa tôi từ một người bán hàng rong ngoài trở thành nữ hoàng của giới kinh doanh, chỉ là một họa sĩ vô danh.
Là tôi bỏ tiền tổ chức triển lãm tranh cho anh , đưa anh đến Paris nghệ thuật, anh mới có được ngày hôm nay.
Anh từng ôm tôi thề thốt, nói cả đời chỉ yêu thương tôi và Nhược Linh.
Giờ đây, anh lại dùng tiền của tôi để nuôi Duyệt, dung túng cho nó cướp đồ của con tôi!
Tôi cố nén cơn giận, lại hỏi: “Vậy Nhược Linh bây giờ làm gì? Anh chắc chắn biết chứ?”
nhíu mày, giọng điệu thiếu kiên nhẫn:
“Nó hình như đang bán , nói thích cuộc sống gần gũi với thiên nhiên. Duyệt Tâm, em đừng có lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ như , con bé Duyệt hiếu thuận lắm, hôm qua còn hầm canh cho anh, nói là muốn thay Nhược Linh chăm sóc anh.”
Hiếu thuận? Tôi tức đến .
02.
Nhược Linh là sinh ưu tú, để thi đỗ vào trường mỹ thuật hàng đầu, con bé thức đêm vẽ tranh, ngón tay chai đến r ướm m á u, tôi xót con đến mức đêm nào cũng không ngủ được.
Nó thích bán á? nói dối đến chính mình cũng không tin nổi!
Tôi cúp thoại, tìm số của Nhược Linh, lại phát hiện mình con bé chặn rồi.
Lòng tôi chìm xuống, đổi sang gọi cho quản gia Lý, xối xả hỏi ngay: “Hai năm nay Nhược Linh sống nào? Tại sao không ai nhà nói thật cho tôi biết?”
Ông Lý ấp úng, nửa ngày mới nói được một câu: “Tiểu thư… tiểu thư sống không tốt lắm, nhưng cụ thể nào thì tôi cũng không rõ, phu nhân không cho nói.”
Không cho nói? Lòng tôi như rơi xuống hầm băng.
Tôi lại mở trang cá nhân của , bài đăng mới nhất là chụp chung của anh và Duyệt đi xem show ở Milan, bối cảnh là máy bay riêng tôi anh .
Cùng thời gian , Nhược Linh lại đăng một dòng trạng thái, chỉ có một câu: “Lạnh, lạnh quá.”
kèm theo là cảnh con bé co ro phố, đắp một tấm chăn rách, tay nắm chặt mấy bông không ai mua.
Tôi không thể ngồi yên được nữa, đặt vé máy bay chuyến tối hôm .
Tôi phải về nước, tôi phải tận xem, cái nhà rốt cuộc đã phá hoại thành cái dạng gì rồi!