Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi bèn mỉm , đầy ẩn :
“Người sống, dù kiếm bao nhiêu tiền, mang xu nào.
Sinh ngày nào, c.h.ế.t ngày nào, đều do quyết.
Cho nên câu: Sinh tử do trời, sang nhờ mệnh.
Với bình thường , bệnh nhẹ chữa, bệnh nặng đừng kéo cả đình xuống hố.
lúc cần thanh thản – là yêu thương đình thực sự.”
————-
Mẹ chồng gật lia lịa:
“Con ! Con dâu là hiểu nhất!
Trần Việt cho , chứ là vì nghĩ cho con trai con .
Con mắc bệnh nan y, chắc gì sống lâu – chi bằng tiền cho nó, giúp nó tìm vợ , chăm lo cho nội con.”
———–
Tôi bật :
“Mẹ tính chu đáo thế, con chút đáp .
Vừa , con quen , điều kiện: biệt thự, xe sang, tiền gửi ngân hàng mấy trăm triệu…”
Mấy trăm triệu tiền tiết kiệm, với chồng , là con khổng lồ.
Nếu vài trăm tỷ, bà khái niệm gì.
Quả nhiên, bà tít mắt:
“Con chuẩn từ ? Có nhận kết quả khám bệnh xong, con còn sống bao lâu nên tìm vợ cho Trần Việt?
Ôi, con là con dâu …”
Tôi ngắt lời:
“ … lớn .”
Bà xua tay:
“Không , lớn thương .
Con chọn chắc chắn là với Trần Việt, thương nội, còn hiếu thuận với bố chồng như con.
Mẹ tin con!”
Dừng chút, bà đầy hào hứng:
“Với , lớn Trần Việt.
lúc tài sản bà đều là nội ?
Mẹ hiểu tấm lòng con – vì tính toán như thế là !”
Tôi lắc :
“Chỉ sợ Trần Việt đồng .”
Mẹ chồng vỗ n.g.ự.c bảo đảm:
“ lo! Con cứ yên tâm, thuyết phục nó.”
Tôi :
“Vậy con giao cho .”
lúc , Trần Việt tới.
Tôi phòng ngủ.
Anh theo, cúi xin :
“Em , đừng tâm mấy lời …”
Tôi ngắt lời:
“Đừng vội xin với em, ngoài xem kìa – bà với .”
——–
Trần Việt bước bếp, bao lâu tiếng cãi ầm ỹ.
Mẹ chồng sức thuyết phục gặp .
Trần Việt gào lên:
“Mẹ kiểu gì ? Vừa ngu tính, phân biệt sai!”
Mẹ chồng chửi :
“Thằng khốn! Dám mắng ?
Mẹ làm là vì cho mày, cho nội mày …”
Trần Việt quát:
“Tốt gì ? Mẹ chỉ phá nát đình con!
Trên đời làm gì loại nào như chứ?!”
———-
Hai con chiến tranh lạnh mấy ngày liền.
Tôi tưởng kết thúc.
Ai ngờ hôm chồng lén hỏi :
“Phượng , con , bao giờ con dẫn cho xem mặt?”
Tôi hỏi :
“Trần Việt đồng ?”
Mẹ chồng vẻ trưởng bối đầy quyền lực:
“Nó đồng , quyết!”
Tôi gật :
“Được thôi, mai là cuối tuần, con đưa tới.
Mẹ nhớ bảo bố sớm, cùng gặp mặt nhé.”
Bà gật quả quyết:
“Tất nhiên ! Chỉ cần với ba con thấy , Trần Việt đồng vô ích!”
Tôi , lặng lẽ lật tròng mắt.
Ngày mai, xem bà kết thúc kiểu gì.
———
Hôm , đưa con gửi bên ngoại, dẫn dì hơn năm mươi .
Mẹ chồng thấy ăn mặc sành điệu, lập tức hớn hở:
“Vương Phượng, đây là hả? Ôi chao, thông , bà xem cửa chúng ? Mời , mời .”
Bà đưa tay kéo, chị Dư gạt phắt :
“Thông gì? Tôi là chồng, con gì cả. Bà đang sỉ nhục ai ?”
Mẹ chồng ngớ , sang :
“Phượng, rốt cuộc bà là ai ?”
Tôi giới thiệu:
“Đây là chị Dư, giỏi, là bà chủ bất động sản. Trong thành phố nhiều khu đều do chị xây.”
Mẹ chồng kéo góc, thầm:
“ thật , nhưng bà lớn quá , chắc xấp xỉ tao còn gì?”
Tôi :
“Chị Dư nhỏ hơn hai , hợp với ba.”
Mẹ chồng chớp mắt liên tục:
“ gì cơ?”