Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10sSYZqHxa
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc cãi nhau, Lý Linh Ngọc vì nằm vạ không chịu đứng dậy nên bị người ta đấm cho một phát.
Tôi phải cắn môi mới không bật cười thành tiếng, chỉ khẽ chửi một câu:
“Đáng đời!”
Trần Hải Phong sững người. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tôi gọi thẳng cả họ tên anh ta.
Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần:
“Tôi biết rồi, chắc cô đang tức chuyện chúng tôi không rủ cô đi du lịch đúng không? Cô lớn tuổi vậy rồi mà còn so đo với mẹ tôi. Cô đi lúc nào chẳng được, biết đâu đây là chuyến cuối cùng của bà ấy thì sao?”
“Thôi nào, đừng làm loạn nữa, tôi đang cần tiền gấp đây!”
Ngay cả Trần Nhiên cũng lên tiếng:
“Mẹ có thể đừng cố chấp không? Bà nội con chỉ muốn một cái vòng thôi mà. Mẹ cứ chuyển tiền là xong chuyện. Nếu mẹ muốn thì bọn con sẽ mua cho mẹ một cái. Nhưng mẹ phải tự trả tiền đấy, chứ đừng trông mong vào tiền của ba con!”
Tim tôi như ngừng đập trong chốc lát. Đây là con trai tôi, là chồng tôi đó sao?
Đi chơi thì tôi là người thừa, đến lúc trả tiền thì lại biến thành người một nhà?
Tôi cũng chẳng muốn đóng vai người tử tế nữa:
“Không cần. Trần Hải Phong, bao năm nay anh nói tặng tôi quà, vậy mà tôi nhận được món nào chưa?”
Tôi nuốt nghẹn cục tức trong lòng.
Năm đầu yêu nhau, anh ta nói sẽ tặng tôi một bộ mỹ phẩm, bảo là chuyển phát hơi chậm. Kết quả, chậm từ đó đến khi Trần Nhiên tốt nghiệp đại học vẫn chẳng thấy đâu.
Sau đó lại hứa mua cho tôi một chiếc nhẫn vàng, đến tiệm vàng thì lại bảo bận chuyện nọ chuyện kia.
Mỗi một lời hứa của anh ta đều chỉ là vẽ bánh cho người ta nhìn.
Trước đây, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng, sớm muộn gì họ cũng sẽ nhận ra.
Nhưng lần này, tôi hoàn toàn chết tâm rồi.
Nửa đời trước tôi sống vì họ.
Nửa đời sau, tôi chỉ sống cho chính mình.
Tôi nhìn ngôi nhà từng gọi là “tổ ấm”, thấy chua chát đến mức buồn cười.
Lý Linh Ngọc lại bị thêm một cái bạt tai, cuối cùng Trần Hải Phong phải tự bỏ tiền ra trả.
Ngay lúc tôi tưởng cuộc gọi đã kết thúc, Trần Hải Phong vẫn không quên ném lại một câu cay độc:
“Không chuyển thì ly dị, tôi xem cô – một bà già mặt vàng như nghệ – ai còn cần cô nữa!”
Được lắm!
Lần này, cho dù anh ta không muốn ly hôn, tôi cũng phải ly hôn.
Đã giấu tôi đi chơi, vậy thì tôi cũng sẽ dành cho họ một “bất ngờ”.
Tôi đóng gói đồ đạc của ba người nhà họ Trần vào thùng giấy, vứt hết ra ngoài cầu thang.
Sau đó gọi nhân viên vệ sinh đến dọn nhà.
Tôi phải nhân mấy ngày nghỉ này để bán luôn căn nhà.
Hồi trước Trần Hải Phong bảo anh ta khổ, tôi mới một mình mua nhà, tự mình trả nợ vay, thậm chí gánh vác cả gia đình.
Nhà của tôi, họ không xứng ở.
5
Ngày thứ tư của kỳ nghỉ lễ.
Sợ tôi buồn, Nặc Nặc lập tức bay về trong đêm, còn kéo tôi đi chuyển chuyến để cùng đến cổ trấn.
Tôi lo con bé mệt, vội vàng xua tay từ chối.
Nhưng Nặc Nặc không nghe, kiên quyết mua vé rồi đẩy tôi lên máy bay.
Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay.
Nói thật, lúc vừa ngồi vào ghế, trong đầu tôi thoáng hiện lên một ý nghĩ: Liệu máy bay có rơi không nhỉ, tiền hưu tôi còn chưa kịp tiêu cơ mà!
Tôi hơi lo lắng, định tìm Nặc Nặc, mới nhớ ra vì đặt vé gấp nên chỗ ngồi của tôi và con bé cách xa nhau.
Chưa đầy một lát, tiếp viên hàng không bắt đầu hướng dẫn cách thắt dây an toàn, tôi hoàn toàn ngơ ngác.
Cô ấy nói nhanh quá.
Người già rồi, đầu óc cũng chậm chạp hơn, tôi muốn giơ tay hỏi nhưng lại sợ làm phiền người khác.
Bình thường ở nhà, tôi không biết dùng điện thoại, chỉ cần hỏi Trần Nhiên một câu là nó cau mày mắng tôi ngu: “Mẹ đừng làm phiền nữa được không? Con còn bao việc, muốn biết thì tự tra đi!”
Nhưng hồi bé nó biết lật người là do tôi dạy từng chút một, chỉ riêng việc đó thôi mà tôi đã dạy suốt một tháng trời, chưa từng mất kiên nhẫn.
Lúc này tôi chần chừ, dù già rồi nhưng vẫn còn sĩ diện, sợ làm phiền người khác.
Tôi nắm hai bên dây an toàn, nuốt khan, không biết phải làm gì thì một cô tiếp viên trẻ cúi xuống cạnh tôi:
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50ObJYIAMO
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hôm đó, Cố Thừa Trạch có một cuộc đàm phán hợp tác quốc tế vô cùng quan trọng, trị giá ít nhất một trăm triệu USD.
Hai mươi phút trước khi bắt đầu, điện thoại của anh reo lên.
Người gọi là Lâm Sở Sở.
Anh mặt không đổi sắc ấn tắt cuộc gọi, nhưng ngay sau đó, cô ta gửi đến một tin nhắn:
【Tổng giám đốc Cố, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh vào thời khắc cuối cùng. Em vốn muốn đích thân nói lời cảm ơn, nhưng có lẽ duyên phận dừng lại tại đây.】
【Cảm ơn sự tin tưởng và bồi dưỡng của anh. Được gặp anh là may mắn lớn nhất đời em. Ân tình này, kiếp sau em sẽ báo đáp.】
Sắc mặt Cố Thừa Trạch lập tức tái nhợt.
Anh vội vàng gọi lại, nhưng không ai bắt máy.
Trong cơn hoảng loạn, anh bảo trợ lý định vị vị trí của Lâm Sở Sở.
“Hoãn cuộc đàm phán hôm nay.”
Anh ném lại một câu, rồi bất chấp tất cả lao ra ngoài.
Khi Cố Thừa Trạch đến được căn hộ của Lâm Sở Sở, cô ta đã bất tỉnh trong bồn tắm.
Vết cắt trên cổ tay trái vẫn không ngừng rỉ máu, cả bồn tắm loang đỏ.
Gương mặt cô ta trắng bệch như giấy, hơi thở yếu ớt.
Cố Thừa Trạch như phát điên, lập tức bế cô ta lao đến bệnh viện cấp cứu.
Nghe nói trên đường đến bệnh viện, cơ thể Lâm Sở Sở dần dần lạnh đi, khiến Cố Thừa Trạch không khỏi nhớ lại cái ngày Bạch Nguyệt Quang đã ra đi trong vòng tay anh.
May mắn thay, đưa đến viện kịp thời nên Lâm Sở Sở cuối cùng đã được cứu sống.
Sau khi biết được cô ta gần đây phải chịu đủ loại bắt nạt trong công ty, Cố Thừa Trạch lập tức nổi trận lôi đình.
Nhưng khi đó, tôi vẫn chưa biết gì cả.
Lúc ấy, tôi đang ở cùng bệnh viện đó để khám thai.
Kết quả kiểm tra cho thấy, tôi đã mang thai sáu tuần.
Tôi nóng lòng muốn báo tin vui này cho Cố Thừa Trạch.
Vừa hay nhìn thấy anh từ trong thang máy bước ra, tôi liền vui vẻ tiến lại gần.
Tôi vừa định mở miệng thì Cố Thừa Trạch đã tát tôi một cái thật mạnh.
Tôi loạng choạng ngã thẳng xuống đất.
Má rát bỏng, đầu óc choáng váng — tôi hoàn toàn không kịp phản ứng.
Bao năm kết hôn, anh chưa từng ra tay với tôi.
“Mộ Vãn Tình, sao cô có thể độc ác đến mức này?!”
Cố Thừa Trạch đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy giận dữ và chán ghét.
“Tôi đã làm theo yêu cầu của cô, giữ khoảng cách với Lâm Sở Sở, vậy mà cô vẫn phải dồn ép cô ấy đến mức này mới chịu buông tha sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cô ấy đã nằm trong bệnh viện rồi, cô còn mặt mày vui vẻ đến đây làm gì?”
“Muốn ép cô ấy tự sát thêm lần nữa sao?”
“Sao tôi lại có thể cưới phải loại đàn bà độc địa như cô?!”
Tôi siết chặt tờ giấy khám thai trong tay, định lên tiếng giải thích.
Nhưng anh không thèm nhìn tôi thêm một cái, quay lưng bỏ đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh rời xa, miễn cưỡng ghép lại mọi điều anh mắng mỏ để hiểu ra sự thật.
Lâm Sở Sở tự sát, và Cố Thừa Trạch cho rằng chính tôi đã ép cô ta đến đường cùng.
Ngay sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ trợ lý tổng.
“Giám đốc Mộ, tôi gọi điện để chào tạm biệt chị. Tổng giám đốc vừa lấy lý do lạm dụng chức quyền để đuổi việc tôi.”
“Và đã để thư ký Lâm lên thay thế vị trí của tôi.”
“Cái gì?!”
“Không chỉ có tôi, tất cả những ai từng có mâu thuẫn với cô Lâm đều lần lượt bị sa thải, gần như không ai thoát khỏi.”
Ngay khi tôi đang tràn đầy mong chờ đón đứa con đầu lòng.
Cố Thừa Trạch lại dùng cách tàn nhẫn nhất để biểu lộ thái độ — anh lựa chọn Lâm Sở Sở.
Tôi cúp máy trong cơn tức giận, xé toạc tờ giấy khám thai trong tay thành từng mảnh vụn.
Cố Thừa Trạch, nếu anh đã tàn nhẫn đến mức này, thì cũng đừng trách tôi sẽ độc ác gấp bội.
5
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc, quay về nhà bố mẹ.
Cha tôi biết tôi về ở, không hỏi nhiều, chỉ âm thầm bảo quản gia chuẩn bị lại phòng ngủ cho tôi.
Mẹ tôi thì tinh ý nhận ra điều gì đó không ổn.
“Vãn Tình, con và Thừa Trạch cãi nhau à?”
Bà ngồi bên giường tôi, nhẹ nhàng hỏi.
Tôi lắc đầu, không trả lời.
Vết bầm trên cổ tay lộ ra — là do bị ngã ở bệnh viện.
“Chuyện này là sao?”
Mẹ tôi nắm lấy cổ tay tôi, lông mày nhíu chặt.
“Không có gì đâu ạ, chỉ là không cẩn thận va phải.”
Tôi không kể chuyện Cố Thừa Trạch đánh tôi, cũng chẳng nhắc gì đến Lâm Sở Sở.
Chỉ bảo muốn về nhà nghỉ ngơi vài hôm, điều chỉnh lại tâm trạng.
Nhưng chuyện đó, bố mẹ tôi chỉ cần cho người điều tra một chút là biết hết.
Nửa tháng trôi qua, Cố Thừa Trạch không hề gọi một cuộc điện thoại, cũng không gửi lấy một tin nhắn.
Sự im lặng và chiến tranh lạnh dần dần bào mòn chút tình cảm còn sót lại giữa chúng tôi.
Tôi nhìn thấy trên mạng xã hội, Lâm Sở Sở công khai đăng ảnh cô ta và Cố Thừa Trạch cùng tham gia các sự kiện lớn.
Từng góc ảnh được cô ta chọn lựa kỹ càng, như muốn tuyên bố rằng mình sắp trở thành “Cố phu nhân”.
“Cảm ơn tổng giám đốc Cố đã đưa em tham dự hội nghị thương mại quốc tế, ai cũng tưởng em là vợ anh ấy!”
“Cảm ơn túi xách phiên bản giới hạn anh tặng, quả nhiên người hiểu em nhất chỉ có anh.”
“Tổng giám đốc Cố bảo em là phúc tinh của anh, hôm nay lại đàm phán thành công một dự án lớn!”
Từng bài đăng, kèm theo ảnh thân mật giữa cô ta và Cố Thừa Trạch.
Cô ta cố ý làm thế — vì biết chắc tôi sẽ nhìn thấy.
Tôi bật cười, nhẹ nhàng tắt điện thoại.