Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tôi 60 tuổi, bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối.

Tôi không điều trị nữa, chỉ định dành quãng thời gian cuối cùng này yên ổn một chút.

Tôi tính đợi đến khi con trai về nhà đêm giao thừa, giao lại cho nó sổ tiết kiệm và giấy tờ ba căn nhà.

Nhưng đợi mãi, thứ tôi nhận chỉ là một cuộc gọi:

“Mẹ ơi, chúng con đang kẹt xe cao tốc, mẹ cứ ăn trước đi, đừng chờ chúng con.”

Tôi im lặng.

Cách nửa phút trước, tôi vừa cô vợ trẻ của cũ – Phương đăng ảnh bữa cơm tất niên lên vòng bạn bè.

tấm hình, năm người ngồi cười rạng rỡ nâng ly chúc mừng năm mới.

Ngoài Phương và cũ của tôi, còn có con trai tôi, con dâu tôi, và cháu nội của tôi.

Tôi thật không ngờ, đứa con trai mà tôi cực khổ nuôi lớn, lại chọn về ăn tết, đoàn tụ cùng người đàn bà chưa nuôi nó một ngày, và gọi người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con tôi là “cha”.

thì ba căn nhà đứng tên tôi, cùng mấy chục vạn tiền tiết kiệm, từ nay cũng chẳng còn liên quan gì đến nó nữa.

1

“Mẹ? Mẹ ơi, mẹ còn đang không ?”

Giọng con trai tôi, Kỷ Dương, vang lên nghi hoặc.

tôi mãi không trả lời, nó quay sang ai rồi lẩm bẩm:

sóng kém.”

Một giọng nữ sốt ruột cất lên:

“Thôi rồi, mất sóng thì cúp máy đi. Chú Chu là ba mình, ăn bữa cơm tất niên với ba mà cũng phải báo cáo với mẹ anh à?”

Tôi , là giọng con dâu tôi, Tô Nhã.

Cô ta và Kỷ Dương cưới nhau chục năm, chưa một lần gọi tôi là ‘mẹ’.

lại ngọt ngào xưng “ba mình” với cũ tôi – Chu Hằng.

Còn tôi, miệng cô ta lúc cũng là “mẹ anh”, “bà nội Hạo Hạo”.

Cô ta nói thẳng với tôi:

“Con dâu với mẹ vốn là kẻ thù trời sinh. Tôi không tự chuốc nhục mà gọi bà là mẹ, bà cũng khỏi cần giả vờ xem tôi như con gái.”

Chỉ cần tôi làm trách nhiệm một bề – có tiền thì đưa tiền, có sức thì sức, là đủ yên ổn qua ngày.

Kỷ Dương đáp một qua loa, đút điện thoại vào túi mà quên ngắt máy.

bên kia dần xa, tôi vẫn Tô Nhã căn dặn:

“Lát nữa lúc kính rượu ba, anh nhớ nhắc giúp anh tôi vụ đổi chỗ làm.”

Họ bước vào phòng tiệc, nói cười rộn rã vang lên.

Tôi chăm chú lắng , rồi đột nhiên con trai mình đang than phiền tôi ngăn nó không cho đi nhận cha.

“Nếu không phải mẹ luôn cản, thì từ lâu con với Tiểu Nhã đã có thể tận hiếu với ba và dì Phương rồi!”

Tôi hiểu, nó nói chỉ lấy lòng Chu Hằng.

nhưng Chu Hằng lại không diễn theo kịch bản “cha con đoàn tụ” mà nó mong.

Chỉ gượng gạo cười , nói:

“Mẹ con không cho con đến cũng có lý do của bà ấy.”

Tô Nhã liền bĩu môi:

“Ba đừng bênh bà ấy nữa. Bà ấy là ích kỷ, chẳng trách ba sống không nổi với bà.”

ba! con nghĩ lại mới ngấm, năm bà ấy tranh giành quyền nuôi con, chẳng phải vì sau này con phụng dưỡng bà ấy sao?”

Trước mắt tôi như tối sầm.

Tôi khẽ cười cay đắng.

Ba mươi mấy năm, một tay tôi nuôi nấng Kỷ Dương, một mình gồng gánh nuôi nó ăn học đến khi tốt nghiệp thạc sĩ.

Cuối cùng, lại đổi lại những lời này.

Ngày trước, nó hứa như đinh đóng cột:

“Mẹ ơi, sau này con thành công rồi, con sẽ nuôi mẹ!”

ngờ, lòng nó vẫn luôn hằn học, ghét tôi vì đã “giành” quyền nuôi dưỡng, ghét tôi vì không cho nó cơ hội thân cận với người cha “có năng lực”.

Bây , con gái ruột của Chu Hằng và Phương đã định cư nước ngoài, nó tưởng thời cơ của mình tới.

Sẵn sàng dẫm lên tôi bấu víu vào Chu Hằng.

Chỉ tiếc là…nó tính sai rồi.

Chu Hằng không đời cho nó một xu.

nên, ba căn nhà và mấy chục vạn tiết kiệm mà tôi định giao lại cho nó, cũng sẽ không còn liên quan đến nó nữa.

2

Tôi không thêm nữa, liền dứt khoát cúp máy, đứng dậy hâm lại mâm cơm đã nguội ngắt.

Thịt bò om cay mà Kỷ Dương thích.

Đậu hũ Tứ Xuyên mà Tô Nhã thích.

Viên thịt hầm mà Hạo Hạo thích…

Mỗi món, tôi đều nấu khẩu vị của người.

Còn tôi, dạ dày yếu, chỉ có thể gắp vài đũa rau thanh đạm, ăn qua loa cho xong bữa.

Vừa ăn xong chuẩn bị dọn bàn, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Đầu dây bên kia, Kỷ Dương ấp úng:

“Mẹ… mẹ vừa nãy có phải chưa tắt máy không?

Sao con hiện cuộc gọi kéo dài mười mấy phút…”

Tôi điềm nhiên đáp:

à? Mẹ không ý.

Vừa rồi bên con im lặng suốt, mẹ cũng không nghĩ gì, lo đi hâm lại đồ ăn.”

Nó thở phào nhẹ nhõm:

ạ, mẹ. Bọn con vẫn đang kẹt cao tốc, mai mới về .”

Lúc ấy, Hạo Hạo giành lấy điện thoại, háo hức hỏi:

“Bà ơi! iPad bà mua chưa?”

Ánh mắt tôi dừng lại hộp Apple bên cạnh.

Hồi Quốc khánh trước, chúng nó có về chơi.

Tôi cẩn thận chọn cho Hạo Hạo một đồng hồ thông minh đời mới nhất.

Không ngờ thằng bé khóc ầm lên, nói không phải hãng nó thích.

Nó không cần Xiaomi, nó Tiểu Thiên Tài.

Tô Nhã ngồi xổm xuống dỗ:

“Hạo Hạo đừng khóc, bà nội là có lòng mà làm sai ý con thôi.

này nhé, đồng hồ mẹ mua cho, đến Tết bà nội mua iPad cho con không?”

Câu nói ấy của cô ta khiến tôi khó chịu.

Nhưng hiếm khi cả nhà về, lại có cháu nhỏ, tôi không vì chút chuyện nhỏ mà mất vui.

đây, đầu dây bên kia vang lên Tô Nhã cười cười:

“Bà nội thương Hạo Hạo , chắn mua sẵn rồi chứ gì?

không bà nội?”

Tôi không trả lời.

tivi đã bắt đầu đếm ngược Giao thừa, đầu dây kia lờ mờ vang pháo nổ “đì đùng”, Kỷ Dương vội vã kiếm cớ cúp máy.

Dù sao… làm gì có ai đốt pháo giữa đường cao tốc.

Tôi mở hộp vuông vức , lật hướng dẫn sử dụng, loay hoay bấm thử.

Bạn thân tôi – Quân Mai – cũng có một giống hệt, cô ấy hay xem phim.

Sau này nếu phải nằm viện điều trị, tôi nó giết thời gian cũng .

Đặt iPad xuống, tôi mở nốt hộp quà còn lại.

Đây vốn là tôi mua cho Tô Nhã.

Tên sản phẩm là “Black Bandage”, nhân viên ở quầy Kim Ưng đã nhiệt tình tư vấn.

mấy món mỹ phẩm bày biện cầu kỳ quá.

Hộp thì to mà lọ thì tí tẹo.

Tôi mở nắp, múc một chút thoa lên .

Cũng chẳng rõ cảm giác , chỉ biết chắn, nó tốt hũ kem mười đồng đang nhà vệ sinh của tôi.

Bên cạnh hộp kem dưỡng là ba phong đỏ dày cộp, mỗi phong tôi đã chuẩn bị sẵn 6.000 tệ tiền .

Tôi đổ hết bàn, rồi chỉ nhét lại mỗi 200 tệ.

Một người trăm, nhiều thì không có.

Tôi đã đoán nét của Tô Nhã vào ngày mai sẽ .

Cô ta nhất định sẽ nổi giận, dọa dẫm rằng sẽ ly hôn với Kỷ Dương.

Cô ta biết rõ điều tôi sợ nhất chính là vợ nó bất hòa, nên hễ không vừa ý là đem chữ “ly hôn” hù dọa.

Nhưng lần này vô dụng rồi.

Cả đêm tôi không chợp mắt nổi.

Dạo gần đây tôi thường mất ngủ vì đau dạ dày, đã rất lâu rồi không có một giấc ngủ yên lành.

Nhưng đêm nay, cơn đau đặc biệt dữ dội.

Đến bảy sáng, tôi vừa tiễn xong một người hàng xóm đến chúc Tết, Kỷ Dương đã dẫn theo Tô Nhã và Hạo Hạo tới nhà.

Hạo Hạo ôm theo một túi trái cây, lao vào lòng tôi, giọng veo reo lên:

“Bà nội, chúc bà phát tài, lì xì đâu !”

Kỷ Dương đứng cạnh cười niềm nở:

“Mẹ à, Hạo Hạo biết mẹ thích ăn quýt, nên đặc biệt chọn cho mẹ sáu quả.

Chúc mẹ lộc phát, vạn sự như ý.”

Tôi nhận lấy túi, bên thật sự có sáu quả quýt tròn trịa.

Bỗng tôi nhớ lại tấm ảnh Phương đăng đêm qua vòng bạn bè – Kỷ Dương mời Chu Hằng và Phương ăn tất niên ở nhà hàng sang trọng.

Tặng cho Chu Hằng chai Mao Đài, tặng Phương một khăn lụa thêu tay cao cấp.

Còn tôi — chỉ sáu quả quýt.

“Bà nội, lì xì đâu rồi!”

Hạo Hạo lại giục.

Tôi xoa đầu thằng bé, lấy ba phong đỏ đưa cho nó.

Phong rất mỏng, Tô Nhã chỉ liếc qua một cái, nét liền sa sầm.

Ngoài dự đoán của tôi, cô ta không gây chuyện, chỉ lặng lẽ hích khuỷu tay vào Kỷ Dương, người trao nhau ánh mắt hiểu ngầm.

Hạo Hạo nhanh mắt, trông iPad bàn, hớn hở chạy đến:

“Của con! iPad của con!”

Nó bật màn hình, yêu cầu nhập mật mã.

Tôi rút iPad khỏi tay nó:

“Cái này là của bà, còn của con thì bảo bố con mua cho.”

Hạo Hạo sững lại một chút, rồi vừa đấm vừa đá vào không khí, khóc òa lên:

“Của con! Bà nói mua cho con mà!

Bà xấu! Bà xấu lắm! Đánh bà!”

Tô Nhã vội ôm con vào lòng, sắc khó coi, liếc tôi một cái rồi lầm bầm:

“Bà nội Hạo Hạo ơi, bà sáu mươi tuổi rồi, iPad làm gì cơ chứ?”

Tôi điềm tĩnh nhìn cô ta:

“Sao? Tôi nửa thân đã xuống mồ thì không xứng đồ hiện đại nữa à?”

Kỷ Dương vội đứng hòa giải:

“Mẹ, mẹ nói oan cho Tiểu Nhã rồi, ý cô ấy không phải , chỉ là sợ mẹ hệ điều hành Apple không quen thôi.

hôm khác con mua loại khác cho mẹ .”

Tùy chỉnh
Danh sách chương