Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

mươi đã trôi qua, nó vẫn gọi tôi là “mẹ”, nhưng ánh mắt đã đầy toan tính.

Ngày xưa tôi từng nghĩ, “mẹ” là tiếng gọi đẹp đẽ nhất trần gian.

Nhưng đây…tôi hoang mang.

khi đứa không còn cần bám víu về tình , thứ khiến nó đo lường thân sơ, chỉ còn là ích.

Khi Kỷ Dương và Tô Nhã đang lo thay cho Hạo Hạo, thì tôi bận rao bán nhà.

Mùa Tết là cao điểm xem nhà, tôi gấp rút rao liền căn, anh nhân viên môi giới cũng cực kỳ tích cực.

Tôi thu dọn sơ sài rồi chuyển đi.

Thật ra cũng chẳng có gì phải dọn.

Tôi sống tằn tiện, chẳng có nhiều đồ đạc.

thất để lại cho người mua, những món lặt vặt như xe trượt con, chậu tắm, tôi gọi dịch vụ đến đem đi luôn.

Trước còn giữ lại là nghĩ, biết đâu có ngày Hạo Hạo sang ở vài hôm.

Nhưng từ khi Hạo Hạo vào học, Tô Nhã không cho nó qua nữa.

Tôi biết — cô ta không thích cháu thân thiết với tôi.

Lúc Hạo Hạo tám tháng, gặp ai cũng gọi “mẹ, mẹ”.

Nó gọi Kỷ Dương là mẹ, gọi mèo chó cũng là mẹ,

Tô Nhã thì cười.

Nhưng khi nó vô tình gọi tôi là “mẹ”, cô ta tức đến mức gần như lật tung nhà lên.

Cô ta gằn giọng hỏi:

“Có phải bà lén dạy con tôi gọi bà là mẹ không?

Muốn giành con với tôi à?”

Tôi giận lắm chứ.

Tôi trả tiền thuê vú em cho cô ta, mỗi tháng 8.000 tệ.

Đồ chơi, sữa bột — cô ta chọn, tôi trả tiền.

Vậy mà cô ta không biết ơn.

Cô ta nói:

“Ai bảo Kỷ Dương là con bà, Hạo Hạo là cháu bà, bà chi tiền là đang thay con trai bà mà trả nợ.”

Tôi cũng là người, đâu phải đất nặn.

Tôi có trọng, cũng biết tức giận.

Kỷ Dương chỉ biết khuyên:

“Mẹ à, Nhã mới sinh xong, tâm lý bảo vệ con còn mạnh, mẹ đừng chấp, cẩn thận ảnh hưởng tâm lý cô ấy…”

Được, tôi nhịn.

Nhưng Tô Nhã vẫn lúc nào cũng khó ở.

Hạo Hạo vươn tay đòi tôi bế, cô ta liền đập đồ ném ghế trong nhà.

Một hôm, vú em khuyên Tô Nhã:

con còn nhỏ, gần gũi bà cũng tốt, bà ấy thương, chi mạnh tay.

Đến lúc nó lớn rồi, khắc chỉ thân với bố mẹ thôi.

Lúc cô muốn giữ con bên mình, không cho nó gặp bà mấy lần trong ,

nó còn nhớ bà được bao nhiêu?”

Tôi rất không ưa những kẻ nói xấu chủ sau lưng, nhưng Tô Nhã thì gật gù như lĩnh hội được chân lý.

Từ trở đi, Hạo Hạo ngày ít sang chỗ tôi, cần bồi bổ gì, toàn là tôi nấu rồi mang sang.

——

Sau khi dọn dẹp những thứ cũ, tôi thấy lòng nhẹ đi hẳn.

Kéo chiếc vali lớn, tôi chuyển sang ở tạm nhà bạn thân – Dư Quân Mai.

Chồng của Quân Mai sau khi nghỉ hưu thì được một trường đại học ở phố bên mời về làm việc lại.

Ngày thường trong nhà chỉ có một mình cô ấy.

Quân Mai là người chọn không sinh con, nhưng lại rất yêu , thường xuyên đến viện phúc làm thiện nguyện.

Sau khi tôi nhận nuôi Kỷ Dương, cô ấy lập tức nhận Kỷ Dương làm con nuôi, mấy qua không ít lần mua đồ cho thằng bé, yêu thương như con ruột.

Tôi kể lại cho Quân Mai nghe tất cả những gì đã xảy ra mấy ngày qua, chỉ giấu duy nhất chuyện tôi bị ung dạ dày giai đoạn cuối.

Quân Mai tức đến mức giọng run run, nước mắt trực trào:

“Tôi là người nhìn Dương Dương lớn lên!

Thằng bé trước ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, sao ra thế này?

Tất cả tại con Tô Nhã !

Tôi nhìn là biết nó không phải loại dễ sống gì!”

Tôi hiểu, Quân Mai trách Tô Nhã chỉ là không muốn mắng thẳng mặt Kỷ Dương, sợ tôi sẽ thấy mất mặt, nên mới trút giận sang con dâu tôi.

Nhưng thực ra — hành vi của Kỷ Dương hôm nay, sớm đã có dấu hiệu báo trước.

Tôi còn nhớ rõ, khi Hạo Hạo được hai tuổi, một lần Kỷ Dương dẫn thằng bé vào nhà tắm nghịch nước, chơi xong chẳng dọn dẹp.

Tôi vào sau, bị trượt té đến mức chấn thương chân phải.

Tôi nằm nhà được bao lâu, Tô Nhã đã gọi điện giục tôi ra chợ đầu mối mua gà ta nấu cháo cho Hạo Hạo.

Chợ cách nhà bốn, trạm xe buýt, tôi lết chân tập tễnh xuống xe, hơi chậm một .

Tài xế nhăn nhó bực dọc:

“Lề mề gì thế, què thì ở nhà đi cho rồi!”

Tôi còn kịp bỏ tay khỏi cửa xe, ông ta đã “rầm” một tiếng đóng sập cửa, giẫm ga phóng xe đi mất.

Về nhà, tôi bảo Kỷ Dương giúp tôi khiếu nại tài xế.

Và nó đã nói gì?

Nó khó ra mặt, trách tôi làm to chuyện:

“Mẹ, chuyện nhỏ xíu thế mà mẹ cũng phải để tâm à?

Người ta dám đóng cửa, là tưởng mẹ đứng vững rồi.

Mà cho dù mẹ nói thật đi nữa, ai biết hôm tài xế có chuyện gì, tâm trạng tệ thì sao?

Mẹ thông cho người ta một không được à?”

**“Mà mẹ có nghe nói đến nguyên tắc ‘người may mắn thì nên nhường nhịn’ ?

Lỡ con đi khiếu nại thật, tài xế bị xử phạt rồi sinh hận, rồi tìm cách trả thù con, trả thù Nhã, trả thù Hạo Hạo… mẹ đã từng nghĩ tới hậu quả ?”

Trong lòng nó, xúc và nỗi đau của tôi hoàn toàn có thể bị bỏ qua.

ích và “sự an toàn” của vợ con nó mới là trên .

Còn tôi, người đã nuôi lớn nó — chỉ là người nên biết điều mà thôi.

Đúng vậy.

Trong việc nịnh bợ Chu Hằng, tuy Tô Nhã là người đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Kỷ Dương cũng là người chủ động tính toán thiệt , đưa ra lựa chọn.

Hoa, định khi nào nói với Dương Dương về thân thế thật của nó?

Nó mà biết rồi, chắn sẽ hối hận chết.” – Quân Mai hỏi tôi.

Hối hận gì?

Hối hận không ôm được đùi Chu Hằng, mà cũng mất luôn quyền thừa kế của tôi sao?

Tôi chỉ nhàn nhạt đáp:

“Sắp rồi. Không cần mình nói, rất nhanh sẽ có người khác nói cho nó biết.”

Kỷ Dương muốn tặng cho Chu Hằng một đứa cháu “miễn phí”, Chu Hằng có vui hay không còn , nhưng Phương thì chắn không nổi.

Quả nhiên, vài hôm sau, Chu Hằng gọi điện cho tôi.

Hoa, con trai với con dâu cô rốt cuộc định làm cái gì vậy?

nhiên lại đổi cho Hạo Hạo Chu!

Hôm qua còn nói với tôi là muốn mở tiệc đổi gì gì đấy…

Tôi phải ngăn lại, chứ không là định nói ra rồi!”

có lẽ tuổi già, ông ta thấy có lỗi với tôi, nên ra vẻ thương tình, đóng vai “người cũ còn quan tâm”.

Tôi chẳng buồn khách sáo:

“Còn làm gì nữa?

Không vừa mắt với mấy đồng tiền mẹ già cho, muốn nhận lại người cha có tiền có thế như anh đấy thôi.”

Chu Hằng cười gượng:

“Hồi xưa cũng là tôi sai, nằng nặc đòi đi nhận nuôi con, cuối cùng lại để mình cô gánh .

Tết vừa rồi thật ra tôi không muốn đi, là khăng khăng.

Quà cáp cũng là cô ấy quyết, cô cũng biết tính cô ấy rồi…thích chiếm nhỏ thì hào hứng lắm, nhưng mà đụng đến quyền thực sự là không đâu.

“Vừa nghe tin Kỷ Dương đổi cho Hạo Hạo, cô ấy suýt gọi điện mắng cho một trận, cũng may tôi cản lại kịp.

Tôi nghĩ chuyện này… vẫn là cô nên ra mặt nói thì .

Cô là người nó gần gũi nhất, người khác nói nó không nghe đâu.”

Tôi cười nhạt:

“Nó đâu còn là con, có gì mà không chấp nhận được?”

Tôi từng sợ nói ra sự thật sẽ làm tổn thương nó, nhưng nghĩ lại thì — là tôi lo xa.

Nó đã ngoài mươi, lăn lộn xã hội gần chục , đâu còn là đứa bị bỏ lại dưới gốc cây dương giữa trời tuyết, cần tôi ôm chặt mà che chở?

“Nếu Phương muốn nói thẳng, anh để cô ta nói.

Tính cô ta chua ngoa, nói chẳng chừa mặt mũi ai — như vậy tốt.”

Tôi buông lời xong, không chờ Chu Hằng trả lời, liền cúp máy.

Phương không làm tôi thất vọng.

Sáng hôm sau, điện thoại tôi liên tục rung, trăm cuộc gọi nhỡ, và vô số tin nhắn tràn ngập màn hình.

Tôi tùy tiện mở vài dòng:

【Mẹ, chuyện này là sao? Cô nói thật ạ?】

【Con không phải là con ruột của mẹ và ?】

【Con là con trai mà, sao lại bị bỏ ở viện phúc ?】

【Mẹ, sao mẹ bán nhà rồi? mẹ đang ở đâu?】

【Mẹ ơi, mấy hôm nay Hạo Hạo khóc đòi bà mãi. Mẹ ở đâu? Con với Nhã đi đón mẹ nhé!】

Lần đầu tiên, Tô Nhã cũng gọi tôi là “mẹ”.

Tôi chẳng buồn đọc nữa.

Một cú nhấn, tôi chặn cả Kỷ Dương và Tô Nhã.

Không liên lạc được với tôi, Kỷ Dương liền gọi cho Quân Mai.

Quân Mai nhìn điện thoại reo mãi, rồi ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi lắc đầu.

Cô ấy thở dài, cũng chặn luôn.

tính sao? Hay ở chỗ mình đi nhé?

À mà, hay tụi mình đi Vân Nam chơi một chuyến?

Mình có bạn làm bên đoàn du lịch.” – Quân Mai đề nghị.

Quân Mai không có con cái để ràng buộc, sống nhẹ nhàng tôi nhiều.

Những qua cô ấy cũng tích lũy được khá khá, thường xuyên đi du lịch khắp nơi.

Tôi cũng có tích lũy, nhưng trước Tô Nhã và Kỷ Dương không nấu ăn, mỗi tuần tôi lại mang vài phần cơm nấu tới cho Hạo Hạo, không đành lòng để cháu ăn đồ đặt ngoài, ra chẳng bao có thời gian để đi xa.

Vân Nam thật đẹp.

Chúng tôi ở mười ngày, cảnh sắc yên bình, trời rộng, lòng người cũng thả.

Quân Mai từng học nhiếp ảnh ở đại học người cao tuổi, ôm theo máy ảnh nặng trĩu,

chụp cho tôi từng tấm hình — tấm nào tôi cũng cười thật rạng rỡ.

Cô ấy nói:

Hoa, mình thật sự rất phục .

Nếu là mình, rơi vào hoàn cảnh như bây , mình không dám tưởng tượng nổi sẽ đau đến mức nào.”

Thật ra, bảo không đau lòng… sao mà không đau cho được.

Nhưng tôi không còn bao nhiêu thời gian để sống.

Nhân lúc vẫn còn cười nổi, tôi phải cười nhiều thêm .

Cả đời này, tôi sinh ra trong nước mắt, nhưng tôi muốn ra đi trong nụ cười.

Chuyện tôi mắc bệnh, cuối cùng cũng không giấu nổi Quân Mai.

đã là ung giai đoạn cuối, đôi khi cơn đau ập đến không thể nổi, nôn ói trở việc thường ngày.

Hôm , chúng tôi đến hồ Điền Trì cho hải âu mỏ đỏ ăn.

Một con chim sà xuống, ăn xong còn mổ nhẹ lên lòng bàn tay tôi.

Tôi giật mình, rụt tay lại.

Quân Mai cười đùa:

“Nhìn con chim kìa, còn biết lấy oán báo ơn đấy!”

Nhưng lời vừa dứt, nụ cười trên môi cô ấy vụt tắt.

là sợ tôi chạnh lòng nhớ tới Kỷ Dương.

Tôi định nói gì , thì cổ họng bỗng ngứa ran, ho sặc sụa.

Tôi lấy khăn giấy che miệng, ho đến mức ruột gan như bị xé rách.

Khi mở khăn ra — trên giấy loang lổ toàn vệt máu đỏ.

Quân Mai đỏ hoe mắt, giọng run run:

“Sao lại ra thế này chứ…”

Chúng tôi phải kết thúc chuyến đi sớm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương