Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chờ đợi trong sợ hãi, tôi mới nhớ mình rơi khẩu trang mũ xe .
Định chạy theo thì bà phóng ga đi thẳng, cắt liên lạc luôn cho lẹ.
Tôi vội vàng đuổi theo, ngã sml đất, mặt vốn xấu càng banh hơn.
Bò dậy chó mà xe của mất hút.
Giờ tôi dám ngồi xồm, dúi giữa hai chân.
May thay lâu sau, một trung niên chạy tới, thở phì phò.
Ông dè dặt gọi:
"Diệp Thất."
Tôi ngẩng , đập gương mặt lạ hoắc.
Ông ta khựng một chút mặt tôi, rồi nói:
"Chào cháu, , thân của ba cháu."
"Ba cháu đi công tác xa, nhờ tới đón."
Ban giọng ông to lắm, chắc vì tôi cứ chằm chằm nên nhỏ dần.
Tôi quá quen cảnh này rồi. Từ mặt tôi nát vì cứu , tình huống này lặp đi lặp .
Nhớ lần xuất viện, tôi quay trường mặt đầy sẹo.
Cô giáo chủ nhiệm đứng bục, hùng hồn công tác tâm lý:
"Nào, mọi đừng bằng ánh khác lạ nhé."
tôi lớp, cô giống ông , giọng run rẩy, ngắc ngứ vài lần, rồi gượng gạo nói:
"Nào, các… các em… hãy dành tràng pháo tay chúc mừng Diệp Thất xuất viện."
Pháo tay vang lên lác đác.
nổi mấy ánh sợ hãi dán chặt tôi.
Sau đó lớp chia hai phe.
Một phe thương cảm, một phe sợ hãi, gọi tôi quái vật.
Cuối cùng, chẳng ai muốn chơi tôi nữa.
Thậm chí đứa thân nhất, ngồi cạnh tôi bao năm, dần tránh xa.
Tôi còn nghe lỏm trong nhà vệ sinh:
"Haiz, phải tớ muốn chơi Diệp Thất, mà sợ quá. Bị cậu ấy thôi, tối về ác mộng."
Vậy nên, quen rồi, tôi cúi kéo hành lý, bình thản nói:
"Đi thôi."
Ông sững ra, rồi mới kịp gật gù, vội đi theo.
"À… Diệp Thất, hành lý nặng , để xách giúp nhé?"
Tôi lắc , cúi gằm mặt, kéo cổ áo đi.
Ông vậy đi nhanh lên trước, chắn cho tôi khỏi ánh ta.
ông, tôi buồn cười.
Ông ngốc thật, tưởng thân hình mình nổi cái mặt tôi à?
Đâu biết rằng suốt đường đi, cả đám trẻ con lẫn lớn đều tôi quái vật.
Ông đưa tôi về căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.
Nhà lớn gọn gàng sạch sẽ.
tường treo đầy ảnh gia đình cha tôi, một phụ nữ khác và một đứa bé.
thoáng gia đình họ ấm áp.
Hệt lúc tôi và trai bà, cùng con gái ông ta đi ăn McDonald's – tràn đầy hạnh phúc.
Vừa , ông vội mời tôi ngồi sô-pha, rồi sốt sắng tìm nước rót.
Lục lọi một hồi mà chẳng ấm đun đâu.
dáng vẻ luống cuống đó, tôi lạnh nhạt:
"Tôi thích tiếp xúc lạ. thể đi rồi."
Ông khựng , nụ cười mặt cứng đơ.
một lúc sau, ông ta liền cố lấy lòng tôi:
"Được được, nếu cháu nói vậy, vậy đi trước đây."
Rồi tiếng cửa đóng cái “rầm”.
Mãi đến nghe tiếng chân xa dần, cơ thể tôi mới thả lỏng.
Sững sờ một hồi, tôi lôi điện thoại ra, định nhắn cho rằng tôi đến nhà cha.
vừa mở máy, đập bài đăng mới toanh trang cá nhân của :
"Những ngày tháng đợi con gái tan học."
Kèm theo tấm ảnh một bé gái đeo cặp ra từ cổng trường.
Ngón tay tôi siết chặt lấy điện thoại.
Ngực nghẹn , đau ai bóp.
Tôi cố kìm, miễn cưỡng thoát khỏi WeChat, rồi mở app đặt đồ ăn.
Định order vài cái khẩu trang mũ.