Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fYNUXiHw8
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa dứt lời, thằng bé đã lao , lấy chân tôi.
"Chị ơi, em xin chị đấy, giúp em sửa lại Ultraman đi, nó hỏng rồi, tim em đau lắm…"
Ống quần tôi ướt nhẹp vì nước mắt nước mũi thằng bé.
Tôi còn đang đứng đơ người phụ nữ kia tay vá múc canh, hét từ cuối hành lang:
"Diệp Thất à, mau giúp dì dỗ em , nó làm phiền chết đi được."
"Dì đang nấu , có thời gian đâu."
xong, quay lại bếp.
Tôi siết bàn tay, vài giây sau mới lấy lại được giọng.
"Đưa Ultraman cho chị."
Thằng bé lập tức ngừng khóc, lật còn nhanh hơn diễn viên nhí.
Tôi sợ nó thấy mình lại sợ, nên lùi hai bước tính đóng cửa.
dè nó chui nhanh chớp, lách qua người tôi, nhảy phốc lên giường, lăn vài vòng.
"Chị ơi, mau sửa Ultraman cho em trên giường nha!"
Tôi Ultraman trong tay, nhưng thấy nó chẳng sợ hãi, tôi mới ngồi nghiêng mép giường, người đờ.
Vừa lấy Ultraman, thằng bé đã nhào tôi.
"Chị ơi, em chị em rồi mới sửa cơ!"
Cái cảm giác ấm áp bất ngờ ép ngực khiến tôi ngắc bị điện giật, tay run mức Ultraman rung theo.
Từ lúc bị hủy dung tới giờ, gần gũi tôi vậy.
Mẹ tôi còn chẳng buồn liếc nhìn tôi, chứ đừng .
Người khác nhìn tôi nhìn quái vật, đi cùng đường né xa mấy mét.
kịp định thần, thằng bé đã hôn chụt lên khuôn đầy sẹo tôi.
"Chị ơi, em thích chị."
Nước mắt tôi rơi lã chã.
Thích tôi sao? từng có thích tôi .
Thầy cô tôi thích, còn thầm nhau: "Giá mà chuyển lớp cho nó tốt."
Bạn học tránh, còn : "Ngồi cạnh nó mà thấy rợn."
mẹ ruột tôi, còn từng bạn thân rằng giá tôi chết trong đám cháy đã đỡ khổ.
Tóc mềm thằng bé cọ cằm tôi, vừa ngứa vừa đau .
Ngay lúc tôi còn rưng rưng, nó đã kéo tay tôi.
"Chị ơi, Ultraman, Ultraman kìa."
Tôi nén nước mắt, ngón tay run rẩy cái xác hồn mà sửa lại cái chân gãy.
Căn phòng yên tĩnh bất thường.
thằng bé trong im lặng lạ thường.
Cho khi tôi lắp xong chân cho Ultraman.
Nó Ultraman, mừng rỡ, rồi lại lao tôi, hôn cái "chụt" thơm phức mùi sữa.
Tôi hoảng loạn hơn lúc trước, phản xạ đẩy nó .
ngờ tôi dùng hơi mạnh, nó lăn mấy vòng trên giường.
Tim tôi thắt lại, định chạy tới đỡ.
Nhưng nó chỉ cười khanh khách, lại nhào tôi.
Thậm chí còn leo lên lưng, bám ngắc.
Đúng lúc nó cười run người, người phụ nữ kia lại bưng vá canh .
"Hai chị em đừng nghịch quá, mau thôi."
xong lại quay bếp.
Tôi vốn ngoài.
Nhưng thằng bé vẫn bám lưng tôi, nũng nịu:
"Chị ơi, chị ơi, em chị cõng em ."
Một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong .
kịp nghĩ, cơ thể tôi đã làm theo — tôi cõng thằng bé bước ngoài.
Vừa ngồi xuống bàn, nó lập tức mè nheo:
"Mẹ ơi, mẹ đút đâu, chị đút cơ."
Người phụ nữ liền đặt cái bát sắt trước tôi:
"Nè, em đút đó."
xong, thèm thêm lời nào, quay sang tự gắp đồ cho mình.
Tôi nhìn cái bát trống trơn trước , vừa do dự vừa lưỡng lự.
Nhưng ánh mắt đáng thương thằng bé làm tim tôi mềm nhũn, cuối cùng vẫn muỗng lên, bắt đầu đút cho nó .
Một bữa kết thúc, lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, người khúc gỗ.
Tôi vừa định quay về phòng bị thằng bé kéo tay lại.
"Chị ơi, em chị chơi em."
Cậu vừa dứt lời, người phụ nữ đã xách túi, tiện mồm luôn:
"Diệp Thất à, trông em giúp dì một lát, dì có việc phải ngoài."
kịp phản ứng, đã đóng sập cửa cái rầm, biến mất nguyên buổi chiều.
tận tối, mới về, tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ.