Giới thiệu truyện:
Con gái ba tuổi bị bắt cóc, tôi vắt cạn tâm trí đi tìm, mệt mỏi đến bạc cả mái đầu, còn tích bệnh đầy người.
May mà chồng tôi không rời không bỏ, con trai cũng luôn ở bên an ủi.
Cho đến mười năm sau, tôi bất ngờ bắt gặp chồng dắt theo con trai, cùng “bạch nguyệt quang”* của hắn đi bên nhau, hạnh phúc chẳng khác nào một gia đình ba người.
“Đáng tiếc năm đó con ranh con kia quá quấy, cứ đòi tìm mẹ, tôi chỉ có thể gửi nó về quê nuôi tạm, ai ngờ số nó cũng chẳng ra gì, chết bệnh dọc đường.”
“Nếu không thì giờ tôi cũng đã con trai con gái song toàn, bốn người một nhà có biết bao hạnh phúc.”
Con trai tôi thân mật khoác tay ả: “Đó là do em gái không có phúc, không được làm con của một người dịu dàng xinh đẹp như mẹ.”
Chồng tôi lại nắm chặt tay ả, mười ngón đan xen: “Cả đời này em không lấy ai vì anh, để em hạnh phúc vốn là điều anh nên làm.”
Tôi tức đến phát bệnh mà chết ngay tại chỗ.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày con gái “bị bắt cóc”.