Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
của anh – tái hiện lại trọn vẹn mười tám năm ngắn ngủi.
Bức bối, ngột ngạt, không có tự do.
Muốn trốn thoát, muốn phản kháng – đổi lại sự đàn áp tàn nhẫn hơn.
Sự thỏa hiệp của tôi – lại trở thành huân chương mà mẹ tự hào mang lên ngực.
“Là miếng thịt từ bụng tao bò ra, sao có không nghe lời tao?”
cùng tôi lật đến trang của cuốn .
“Ngày 5 tháng 7: Tôi sẽ không Thanh .
Tôn Hiểu , nếu tôi không Thanh , bà có phát điên không?
Tôi muốn xem cái dáng vẻ phát điên của bà.
Tôi không phải con rối trong tay bà.
Tôi muốn giành lại thuộc về mình!”
Anh trai c.h.ế.t ngày 6 tháng 7 – một ngày trước kỳ đại học.
Hôm rốt xảy ra chuyện ?
anh trai muốn lấy lại cho chính mình – tại sao lại chết?
Tôi mơ hồ cảm thấy – cái c.h.ế.t của anh có điều khuất tất.
“Con đang xem cái ?”
Một luồng khí lạnh tràn dọc sống lưng tôi.
Không từ lúc nào, mẹ đứng ở cửa phòng với bát canh trong tay.
Tôi siết chặt nắm đấm.
“Mẹ… anh con c.h.ế.t thế nào?”
Mẹ lại, ánh mắt chạm quyển bàn – con ngươi co rút lại rõ ràng.
“Uyên Uyên à, anh con là c.h.ế.t đuối khi đi bơi. Mẹ nói với con rồi mà?”
“Cái c.h.ế.t của anh có liên quan đến mẹ không?”
gương bà hiện lên một – lâu lắm rồi tôi lại thấy.
Một nhuốm đầy vẻ dịu dàng, ngọt ngào của mẫu tử.
“Uyên Uyên ngoan, con là đứa nghe lời nhất đúng không nào?
Có những chuyện con không nên hỏi.
Mau, uống canh đi rồi học tiếp.”
Mẹ càng né tránh, tôi càng thấy không ổn.
Nhìn bà bưng bát canh nồng nặc mùi tanh tới, dạ dày tôi lộn nhào.
Tôi vơ lấy cuốn rồi lao ra ngoài.
Sau lưng vang lên tiếng mẹ gào thét đuổi theo:
“Tống Uyên!
Con định đi đâu?
Con quay lại cho mẹ!”
Đêm tối đen mực, lòng tôi cuống cuồng, không phân nổi phương hướng.
Vấp ngã, lảo đảo chạy lên tầng thượng, tôi phát hiện ra – chẳng lui.
Quay đầu – mẹ đuổi tới nơi.
Tóc tai bà rũ rượi, từng từng tiến lại gần.
Giống một bóng quỷ đêm đang dồn tôi chết.
Khóe môi vẫn mang :
“Uyên Uyên, con nghi ngờ cái c.h.ế.t của anh con có liên quan đến mẹ sao?
Sao lại có cái suy nghĩ ?
Các con là mẹ sinh ra, mẹ nuôi nấng – này có mẹ là yêu thương các con nhất!
Sao các con cứ muốn rời bỏ mẹ?
Mẹ làm sai nào?”
Tôi bật khóc:
“Trong anh con viết – chính mẹ ép anh ấy!
Ước mơ của anh ấy đâu phải là Thanh !”
mẹ biến mất, khuôn méo mó đi vì giận:
“Ép?
mày cái quái ?
Muối mẹ ăn nhiều hơn mày đi!
Tao giúp mày rải , để tụi mày bớt đi mấy chục năm lầm lạc lối – vậy mà cũng sai sao?
Tụi mày có tư cách mà lên án tao?”
Trang của anh – nói muốn giành lại .
Vì muốn giành lại mình – mà bị gọi là “lên án”?
[ – .]
“Tại mẹ ép c.h.ế.t anh con!”
Tôi lùi lại mấy định chạy – nhưng chân đạp hụt, rơi khỏi tầng thượng.
Hoảng loạn, tôi kịp vớ lấy thanh lan can cùng.
Cả treo lơ lửng giữa không trung.
Mẹ đứng trân trân mép tầng thượng, không có biểu cảm.
Nước mắt tôi trào ra, tay càng lúc càng tê dại.
“…Mẹ… cứu con…”
Mẹ cúi xuống, khóe môi vẫn mang lạnh lẽo:
“Sao hả? Đến lúc này lại dựa mẹ rồi?
Năm anh mày rơi xuống nước cũng giống hệt mày bây giờ –
Nhưng nó thà c.h.ế.t đuối chứ không chịu nghe lời tao mà Thanh !
Loại con bất hiếu vậy, c.h.ế.t rồi cũng đáng!”
“Tống Uyên – cần con cầu xin mẹ, hứa sẽ không cãi lời mẹ nữa, ngoan ngoãn Thanh …
Mẹ sẽ kéo con lên.”
Tôi – là con gái ruột của mẹ.
Mà đến sinh tử, mẹ vẫn ra điều kiện.
Vẫn bắt tôi phải quỳ gối, nịnh bợ để được cứu mạng.
Trong mắt mẹ, tôi đâu phải con cái?
là một con ch.ó ngoan ngoãn nghe lệnh, phục tùng, làm đẹp bà mà thôi.
Sự tuyệt vọng tràn qua từng tấc da thịt.
Một thế… thì có đáng lưu luyến?
Tôi bỗng hiểu – tại sao anh lại chọn cái chết.
Chết – có lẽ tự do hơn sống.
Tôi dần buông lỏng bàn tay đang bấu thanh sắt.
Khi thân tôi rơi xuống, tôi thấy sự hoảng loạn hiện lên mẹ.
Mẹ gào lên điên dại:
“Tống Uyên! Mày dám!”
Phải rồi – bà gần sáu mươi tuổi rồi, làm sao mà luyện lại một “con rối” ?
Giờ hối hận sao?
cùng – ai là không rời khỏi ai?
Rầm!
Tiếng va chạm khủng khiếp vang lên.
Tôi nghĩ, điều chờ đón tôi… hẳn là một cơ tan xương nát thịt.
Nhưng thật lâu sau – thân tôi vẫn lơ lửng giữa không trung.
Thì ra – lúc rơi xuống, áo tôi vướng một thanh sắt gỉ nhô ra từ tầng năm.
Dưới đất hỗn loạn một trận:
“Có nhảy lầu! Mau tới giúp!”
Tôi nhìn thấy – dưới đất, có một nằm giữa vũng máu.
Là mẹ.
Giây phút cùng, bà lao ra bắt lấy tôi.
Nhưng lan can quá cũ, gãy.
Mẹ – thật sự định cứu tôi sao?
Ai được?
Có lẽ bà cố vớt lại con rối bà dày công nuôi dạy.
Có lẽ – bà cố giữ lại thứ gọi là “hy vọng” của chính mình.
Gió đêm thổi tung mái tóc tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm đầy sao.
Tôi nhớ trong anh từng viết:
“Nếu em không vượt qua cơn bão, hãy để cơn bão đi qua em.”
Có thứ mát lạnh trượt dài má.
Tôi đưa tay lau đi.
“Chào nhé, của tôi.”
(Hoàn)