Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Căn nhà tôi mua hai năm trước đã tăng giá, khiến dì tôi đỏ mắt vì ghen tị.
Dì cười với tôi, không cho phép tôi từ chối mà nói:
“Em trai con sắp vợ rồi, con là con , sống mình trong căn nhà đắt như thế .”
Tôi cười lại với dì, rồi thản nhiên mua luôn căn nhà dì đang thuê mà nói:
“Thế giới đúng là ngày càng kỳ diệu, ngay cóc dạy người rồi.”
Dì còn , tôi đã sớm nắm hết bí mật của dì trong tay.
1
Sau khi tốt nghiệp, tôi mua căn nhà ở vùng ven thành phố.
Hành động lúc đó khiến không ít người phản đối, cho tôi đang phung phí bạc.
Lúc , dì tôi còn nói : “Mua nhà ở đó đời đến thế thôi.”
Cho đến hôm qua, tôi nhận thông báo khu vực ven thành phố nơi tôi mua nhà sẽ quy hoạch thành trung tâm mới, giá nhà trong khu lập tăng vọt lên ba bốn triệu.
Sáng sớm hôm nay, tôi còn tỉnh ngủ, dì tôi đã xông phòng, kéo chăn của tôi lên:
“ , nghe nói căn nhà con mua tăng giá rồi phải không?”
Tôi lờ mờ nhìn ra cánh cửa đang mở, lập hiểu ngay dì bằng cách nào.
Chìa khóa nhà tôi để dưới tấm thảm trước cửa, chuyện tôi và ba .
Tôi nghĩ đủ hiểu là tôi lại nói cho dì .
Tôi cau mày:
“Sao vậy?”
Dì tôi xúc động nắm lấy tay tôi:
“ à, em con sắp kết hôn rồi…”
Tôi không hiểu, em vợ liên quan đến tôi?
Ngay sau đó, dì buột miệng nói:
“Căn nhà đó của con, thể cho em con nhà hôn không?”
Khoảnh khắc đó, thế giới như lặng đi.
Tôi lấy tay móc lỗ tai, không tin mình vừa nghe thấy :
“Dì à, mới sáng sớm đầu óc dì đã không tỉnh táo rồi à? Đó là nhà của cháu!”
Dì ta cười gượng vài tiếng:
“Dì là nhà của con, nhưng đâu phải dì không trả ! Thế nhé, dì trả con 40 , ?”
Tôi trợn trắng mắt:
“Căn nhà đó đã tăng giá lên đến 400 rồi, dì đưa 40 chẳng khác nào đang bố thí cho ăn xin!”
“40 còn đủ? Con mua căn đó lúc đầu mất từng mà!”
“Thế còn nội thất của con sao? Với 40 bây , dì đủ mua cái toilet thôi!”
Tôi không muốn dây dưa với dì nữa, liền lách người xuống giường.
Nhưng dì vẫn không buông tha, níu chặt lấy tay tôi:
“Ây da, em con sắp rồi mà vẫn tìm nhà, mình dù sao là người nhà mà… Hơn nữa con là con , sống trong nhà đắt như vậy để ?”
Tôi gạt tay dì ra:
“ từng nghe nói em vợ lấy nhà chị nhà bao . Bạn em nhà các người coi thường dì thế không?”
Gia đình dì tôi rất tiết kiệm, nếu không phải vì chuyện xin cho em , chắc chẳng dám bỏ ra 40 để mua nhà.
Mà 40 đó, tôi đoán là toàn bộ tài sản của nhà dì rồi.
Bây nhà vẫn còn đang ở nhà thuê.
Sắc mặt dì tôi lập trầm xuống:
“Bảo sao con đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn không bạn trai, con sống vô tình vô nghĩa như thế ai mà thương cho nổi?”
Câu nói khiến tôi siết chặt nắm tay giận:
“Người chuyên lợi dụng người thân kiếm chác mà còn dám mở miệng nói người khác vô tình à?”
“Tần , mày…”
Dì ta còn nói hết câu, đã bị cú đấm của tôi ngắt lời:
“Năm mươi tuổi đầu rồi mà còn không xấu hổ à?”
Tôi vung tay đánh trúng bức tranh treo sau lưng dì , nó rơi vỡ tan tành.
Dì tôi run rẩy, không dám tin, nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, nhìn bàn tay của mình:
“Lâu rồi không đánh người, không dì muốn thử không?”
Tôi mỉm cười nhìn thẳng mắt dì , khiến dì không khỏi run chân.
“Đừng mà hối hận đấy!”
Thấy không chiếm lợi, dì buông câu độc rồi bỏ đi.
Tôi cứ nghĩ dì là kẻ bất lực nên giận, ai ngờ mấy hôm sau, dì dẫn bố tôi đến tận cửa.
Vừa bước , tôi đã lớn tiếng quát:
“Mau giao căn nhà đó cho em con! Con là con cần nhà cửa? Hồi đó đã phản đối chuyện con mua nhà rồi!”
Lúc sinh tôi, tôi bị băng huyết nặng, từ đó luôn cho tôi nợ bà mạng, vì thế bà luôn đối xử không tốt với tôi, ngược lại rất thương em .
Tôi bị dáng vẻ bất chấp đúng sai của bà cho sững sờ:
“ hôm nay ra ngoài uống nhầm thuốc không vậy?”
tôi nghẹn họng, tay tôi mắng: