Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 1
“Vãn Vãn, cố lên! Chúng ta sắp tới bệnh viện của mẹ con rồi, bà ấy sẽ con!”
Ý thức tôi dần trở mơ hồ.
tai vang lên tiếng thét xé lòng của dì nhỏ.
Trong cơn mơ màng, tôi thoáng cảm an lòng.
Mẹ tôi là không biên giới — người từng sống vô số mạng giữa khói lửa chiến tranh.
Danh tiếng của bà, ai ai cũng biết.
nhưng, ngay giây tiếp theo, tôi một cô gái đến sau tôi cất lên —
Hứa Miên, cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y y tá, khóc lóc nói:
“ Trần Nguyệt Lan là mẹ cháu! Mau nói bà ấy đi!
Cháu đập đầu rồi, mắt đau lắm… có thể sẽ mù mất!”
Tim tôi lạnh buốt.
Hứa Miên bị t.a.i n.ạ.n cùng tôi, nhưng vết thương của cô ta nhẹ hơn tôi rất nhiều.
Chỉ là — tranh giành tình yêu của mẹ tôi — mới là điều cô ta say mê từ khi bước chân vào nhà này.
Mỗi lần như , tôi đều thua, thua đến tan nát.
Nhưng mẹ tôi là .
Bà từng nói — “ tử, chỉ nhìn vào mức độ thương tích, không nhìn thân phận hay m.á.u mủ.”
Người bị thương nặng hơn sẽ được .
Tôi không muốn c.h.ế.t.
Tôi tin lời mẹ.
Tôi chờ đợi — tin rằng bà sẽ tôi .
Nhưng ngay khoảnh khắc mẹ nhìn Hứa Miên bị thương, bà quyết đoán hạ lệnh:
“Đưa con vào phẫu thuật ngay!”
Dì nhỏ hoảng hốt lao tới kéo tay mẹ:
“Chị! Vãn Vãn bị thương nặng đến mức không nói nổi nữa, mau xem con đi!”
vậy, mẹ quay đầu nhìn về phía tôi.
Một khuôn mặt đầy m.á.u hiện mắt bà.
Dù là người ngoài cuộc, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể nhận — Hứa Miên gần như không hề bị thương và tôi thì người đầy máu— ai mới là người nguy kịch hơn.
Mười giây trôi qua, dài như cả một kỷ.
Mẹ tôi hít sâu một hơi, trầm xuống:
“Mắt của Miên Miên từng bị thương ở chiến trường, chị không yên tâm.
Vãn Vãn… giao cho khác đi, cũng vậy thôi.”
Giọt mắt cuối cùng rơi xuống nơi khóe mắt.
khi rơi vào hôn mê, tôi tiếng dì nhỏ nghẹn ngào nói:
“Chị, chị đối xử con mình như vậy… sớm muộn gì cũng sẽ hối hận đến ruột gan đứt đoạn.”
Chương 2
giới chìm vào bóng tối.
Tôi như được kéo ngược về tuổi thơ xa xăm.
Khi ấy, tôi sống cùng bà nội ở nông thôn.
Bà là một người trọng nam khinh nữ, đôi mắt chứa đầy bất công.
Ngày nào bà cũng tôi là “đồ con rơi, gánh nặng của nhà này.”
Bà bắt tôi mặc quần áo cũ của anh họ — những bộ đồ rách sờn, vừa ngắn vừa rộng.
Tóc tôi bị cắt ngắn cũn cỡn, trông chẳng khác gì một đứa con trai nhỏ xíu, vụng về.
Lúc ăn cơm, tôi không được ngồi cùng bàn.
Tôi chỉ biết ngồi cạnh, trơ mắt nhìn em trai họ tôi ngấu nghiến mọi món ngon, và ôm trọn đống bánh kẹo tôi chẳng bao giờ được chạm tới.
Khi tôi sáu tuổi, tôi đã bắt đầu đứng bếp giúp bà nấu ăn.
Lúc , em họ nghịch ngợm, một cú đá của nó lật cái ghế nhỏ tôi đang đứng lên.
Tôi ngã mạnh xuống đất, trán va xuống nền đất rát bỏng, một mảng trên cánh tay bị sôi b.ắ.n trúng, phồng rộp đỏ au.
Tôi cố gắng lồm cồm bò dậy, nhưng cơn đau dữ dội khiến đầu óc quay cuồng — rồi tôi ngất đi.
Khi mở mắt , một đôi tay rất dịu dàng ôm tôi vào lòng.
Là mẹ.
Trên người mẹ có một mùi hương rất đặc biệt — hương của cồn sát trùng hòa mùi thơm thoang thoảng, ấm áp xa lạ.
là lần đầu tiên trong ký ức của tôi, tôi được nhìn bố mẹ.
Mẹ cẩn thận xử lý vết thương cho tôi, vừa vừa khẽ nói lời xin lỗi vì những năm tháng đã bỏ lỡ.
Bố nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người tôi thì tức giận bừng bừng, bà nội một trận long trời, trách bà đã lấy hết tiền bố gửi về, rồi tiêu cho nhà chú Hai chẳng hề quan tâm đến tôi.
Chỉ đến khoảnh khắc ấy, tôi mới biết mình không phải là một đứa trẻ mồ côi.
Tôi có bố mẹ — một đôi vợ chồng tài giỏi, được người ta ca ngợi.
Mẹ là không biên giới, người giữa chiến loạn.
Bố là người con đầu tiên trong làng học đại học, sau này ngoài gia nhập tổ chức Hòa Bình Xanh, lo toan những chuyện lao của giới.
Thật đáng tiếc — họ có những việc quan trọng hơn phải , không thể mang tôi đi cùng.
khi rời đi, bố đưa cho bà nội một khoản tiền , dặn bà chăm sóc tôi thật tốt.
Mẹ thì vừa thu dọn hành lý, vừa lau mắt:
“Lần này về gấp quá… vết thương trên người Vãn Vãn chắc sẽ để sẹo mất thôi.
Chỉ có thể đợi con rồi mới tính được cách.”
Mẹ nói tôi về “sứ mệnh thiêng liêng ”, và gieo vào lòng tôi một hạt giống mang tên “hy và lý tưởng”.
“Vãn Vãn, khi con lên, con sẽ hiểu tấm lòng của mẹ.”
Chương 3
Có lẽ từ khi tôi đã là một đứa trẻ biết điều.
Tôi lặng lẽ khắc ghi lời mẹ dặn trong lòng, nỗ lực trở thành một người thật xuất sắc
Tôi bắt đầu chăm chỉ học hành, quyết tâm đi theo con đường bố đã từng đi — từng bước, từng bước, rời khỏi ngọn núi nghèo khó ấy.
Nhưng bà nội thì suốt ngày nhiếc, bà bảo con gái thì học nhiều để gì, không bằng học nấu ăn, dọn dẹp, chăm sóc người khác.
Bà bắt tôi đủ việc nhà — từ giặt quần áo, nấu cơm, đến cả việc giặt quần lót cho anh em họ.
Nhiều lần, tôi muốn gọi điện kể cho bố mẹ biết.
Nhưng họ lúc nào cũng rất bận.
Điện thoại gọi đi thường chỉ tiếng “thuê bao không liên lạc được.”
Mãi đến đêm giao thừa, tôi mới chờ được cơ hội.
Tôi nghĩ, cả giới đều phải đón năm mới, họ chắc chắn sẽ có thời gian tôi nói đôi chút.
Tôi mượn điện thoại nhà trưởng thôn, rồi hồi hộp bấm số gọi đi.
Đầu dây kia, bố vang lên, hơi bất đắc dĩ:
“Châu Vãn, con ở nhà bà nội đã phiền họ nhiều rồi, thêm chút việc nhà cũng chẳng sao.”
Trái tim tôi nhói lên, cay xè.
Tôi nói tiếp —rằng bà nội không chịu mua sách tham khảo cho tôi học, nhưng lúc ấy, tôi mẹ vang lên từ đầu dây kia:
“Châu Dương, anh đến xem bức tranh của Miên Miên đi, chắc là ông Robert sẽ hài lòng lắm.”
Rồi một gái trong trẻo, nũng nịu vang lên:
“Ba ơi, bài tập lần này con sẽ được điểm A, đúng không?”
Sau — điện thoại bị cúp vội vàng.
Tôi c.h.ế.t lặng.
là… cô con gái mới của bố mẹ sao?
Vậy là họ không cần tôi nữa ư?
Giọt mắt rơi xuống, từng giọt, từng giọt, không sao ngăn nổi.
Chương 4
Tôi lê bước nặng nề trở về nhà bà nội, vừa đặt mình xuống giường đã ngủ thiếp đi.
Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi bao lâu, bà đã đ.á.n.h tôi một trận, vừa đ.á.n.h vừa rằng tôi lười biếng, không chịu giúp việc, dám “thái độ” người .
Cơn sốt ập đến sau .
Tôi bị viêm phổi, nóng đến mức mê man, nhưng bà nội vẫn không chịu đưa tôi đến bệnh viện.
May dì tôi — người ở làng — đến chúc Tết, tin thì hốt hoảng, xót xa vô cùng.
Dì lập tức đưa tôi về nhà dì chăm sóc.
Dì an ủi tôi, bảo đừng buồn, rằng cô trong điện thoại chỉ là con của đồng nghiệp mẹ.
Người đồng nghiệp ấy đã hi trong công tác trợ, vợ chú ấy cũng qua đời vì bệnh từ nhiều năm , bố mẹ tôi mới nhận nuôi con gái của họ — Hứa Miên.
Khi tôi quá ngây thơ, tôi nghĩ, nếu bố của Hứa Miên là người tốt như vậy, thì cô chắc chắn cũng là người đáng yêu.
Nhưng đáng tiếc — đời chẳng như tôi mong.
Năm tôi mười sáu tuổi, vì muốn Hứa Miên có môi trường học tốt hơn, bố mẹ quyết đưa cô ta cùng về cư.
Họ mua một căn hộ trong thành phố, rồi đến đón tôi từ nhà dì về sống cùng.
Thật , tôi không hề muốn đi.
Nhưng chồng của dì thì luôn cằn nhằn, chê dì không được con, phung phí tiền bạc nuôi tôi.
Tôi sợ liên lụy đến dì, trong lòng vẫn chút hy vọng mong manh bố mẹ ruột, cố gắng chen vào cái “gia đình ba người” ấy.
Căn hộ mới có ba ngủ.
Bố mẹ phân cho tôi nhỏ — nơi đã sẵn có chiếc đàn piano và váy vóc xinh đẹp của Hứa Miên.
Mẹ nói:
“Miên Miên bị ám ảnh không gian hẹp, không thể ở trong nhỏ, con nhường cho em nhé.”
Nhưng mỗi khi tôi học bài, Hứa Miên ngồi trong khách đ.á.n.h đàn, cố tình gõ sai nốt, âm thanh chói tai như kim đ.â.m vào thái dương, khiến đầu tôi ong ong.
Tết năm , giá anh đào nhập khẩu đắt đến kinh người.
Mẹ mua một hộp — tôi và Hứa Miên đều rất thích.
Tôi vừa lấy một quả, cô ta lập tức ôm cả hộp chạy vào .
Tôi hơi tức giận, khuyên cô ta chia sẻ một chút, ít cũng để cho bố mẹ vài quả.
Nhưng chưa kịp mở miệng, mẹ đã nghiêm tôi:
“Miên Miên từng cùng bố mẹ vượt qua mưa b.o.m bão đạn, con thì sống yên ổn trong hòa bình, tại sao chỉ một quả anh đào cũng phải tranh em ấy?”
Tôi bị là ích kỷ, nhỏ nhen, không hiểu chuyện.