Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8KgbUSTSUf
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi qua đời 86.
Cả nhà đều không cho tôi về chịu tang.
Con mỉa mai:
“86 , đó là hỷ tang! Mẹ nên vui phải. Đi một chuyến là mất mấy ngày vừa đi vừa về, mẹ không cần cái nhà nữa hả?”
Con trai thì đầy vẻ sốt ruột:
“Mẹ đi thì nấu cơm, giặt giũ cho Tiểu Tuấn, đón cháu nó đi học về? Mẹ, làm người đừng có ích kỷ quá như vậy!”
Chồng tôi thì mặt sầm lại:
“Người c.h.ế.t rồi thì về còn có ích gì nữa. Người khác có không hiểu chứ tôi lại còn chẳng rõ sao, bà chỉ trốn việc thôi!”
Tôi siết chặt bàn tay run rẩy không ngừng, c.ắ.n răng mở cửa, thì cháu trai lao tới:
“Nếu bà nội đi, cháu sẽ về nhà , bà không giờ gặp cháu nữa đâu.”
01
Lúc nhận điện thoại của anh cả, tôi đang chờ đón cháu cổng trường mẫu giáo.
Tin như sét đ.á.n.h ngang tai khiến tôi đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Mẹ tôi, 86 , vốn luôn khỏe mạnh, sao lại đột nhiên…
Con người khi đối mặt với nỗi đau tột cùng lại chẳng khóc nổi, chỉ thấy cả trái tim run rẩy trong hoảng loạn!
Tôi vô lực kêu :
“Bảo mẹ đợi , nhất định phải đợi ! sẽ về !”
Anh cả chỉ thở dài, nói một câu:
“Đường xa, chú ý an toàn, về càng sớm càng tốt.”
máy xong, tôi lập tức gọi cho chồng. Chuông reo rất lâu có người máy. Tôi gấp phát hoảng, vàng chỉ kịp nói một câu:
“Mẹ bệnh nặng rồi, chúng ta phải về nhìn bà lần cuối.”
Không ngờ tôi vừa nói một câu, anh ta đã sốt ruột đáp lại:
“Gấp gáp cái gì chứ, người già rồi, sớm muộn cũng có ngày . về thì có ích gì? Mau đi đón cháu rồi về nhà đi, lỡ trên đường không tập trung, va vấp thì ăn nói sao với con trai con !”
Nước mắt tôi lập tức tràn đầy hốc mắt.
cổng trường mẫu giáo, không các phụ huynh khác thấy rồi chê cười.
Tôi cố gắng nhịn, giọng run run nói một câu:
“Anh đi đón cháu đi, tôi về nhà mẹ!”
điện thoại xong, tôi lại gọi cho con trai.
Bình thường nó bận công việc, tôi giờ làm phiền trong giờ làm.
Nhưng lần thật sự bị ép đường cùng, chuông reo rất lâu nó máy.
Giọng nó hốt hoảng:
“Sao vậy mẹ? Tiểu Tuấn có chuyện gì à?”
Tôi vàng giải thích:
“Tiểu Tuấn không sao, còn tan học. Là bà con bệnh nguy kịch, mẹ phải về quê một chuyến. Con có xin nghỉ làm, cùng mẹ về không?”
Ngày nhỏ, con trai tôi là do mẹ tôi một tay nuôi lớn, nó rất thân với bà .
Khi ấy nó thường vung đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm nói: lớn sẽ mua cho bà một căn nhà to, mua thật nhiều đồ ăn ngon!
Giờ nó đã trưởng thành, có vợ con, mẹ tôi cũng đã 86 rồi.
Bây giờ bà đang nằm trên giường bệnh, tôi nghĩ bà chắc chắn rất gặp lại đứa cháu của mình.
Không ngờ con trai trả lời không hề do dự:
“Con về thì có ích gì chứ? Công ty đâu phải do con mở, có nói nghỉ là nghỉ sao? Lát nữa con chuyển cho mẹ 200 tệ, mẹ đưa cho bác coi như tấm lòng của con! Sau nếu không phải chuyện của Tiểu Tuấn thì mẹ đừng gọi cho con giờ làm nữa, làm con sợ c.h.ế.t khiếp!”
kịp tôi nói thêm, nó đã ‘cạch’ một tiếng máy!
Tôi như bị đó dội thẳng một gáo nước lạnh, cả người tê buốt lạnh thấu tim.
02
Cũng chẳng có gì to tát, bọn họ không về thì tôi tự mình về!
Chỉ là cháu trai còn nhỏ, hơn 5 , sắp tan học rồi không đón thì làm sao?
Tôi cuống quýt gọi cho chồng hết lần lần khác, nhưng anh ta nhất quyết không máy!
Gọi cho con trai, cũng không máy!
Không còn cách nào, tôi đành gọi cho con . Nơi làm việc của nó gần trường mẫu giáo, chắc có kịp. Thế là tôi nói cho nó tôi đang về quê, bảo nó xin nghỉ đi đón con.
kịp đợi nó trả lời, tôi đã vàng máy.
Vừa chạy về nhà, tôi vừa đặt vé tàu trên điện thoại.
Không ngờ vừa bước cửa, chồng tôi – Đức Tài – đã về rồi, còn đang nhàn nhã uống trà.
Một cơn tức giận bùng từ chân:
“Anh nhà thì sao không đi đón cháu? Tôi đã nói là tôi phải về quê cơ !”
Anh ta đảo tròng mắt:
“Tôi đi ra ngoài đón thì cũng mất bằng ấy thời gian như đi, tôi chạy một chuyến uổng công làm gì?”
Tôi chẳng buồn đôi co, định sau rồi tính sổ.
Tôi lao nhà tìm chứng minh thư, nhưng tìm thế nào cũng không thấy.
vàng chạy ra ngoài hỏi:
“Chứng minh thư của tôi đâu?”
Ánh mắt Đức Tài lóe :
“Tôi làm sao , chẳng phải đều là tự cất hay sao?”
Tôi chỉ còn cách quay lại lục tung hết hòm tủ, vẫn tìm thấy, thì con đã dắt cháu trai Tiểu Tuấn về nơi.
03
Vừa bước cửa, nó liền ném cái túi ‘bốp’ một tiếng xuống ghế sofa, chống nạnh chất vấn tôi:
“Mẹ, mẹ điên rồi sao? nhà sao không đi đón Tiểu Tuấn? Con đang đi làm, mẹ lại gọi con ra ngoài là có ý gì? dằn mặt con à?”
Nói xong, nó rút điện thoại gọi cho con trai tôi:
“Tôi nói cho anh , Chí Bân, anh lập tức cút về đây cho tôi, trong nhà sắp loạn hết cả rồi đây!”
Con tôi tính tình chua ngoa, đanh đá, trước nay vì giữ hòa khí trong nhà, tôi đều nhường nhịn nó.
Nhưng hôm nay tôi buộc phải nói rõ, tôi bảo nó:
“Bà của Chí Bân đang nguy kịch, mẹ sốt ruột phải về quê . Đợi mẹ về rồi, mẹ sẽ tiếp tục đưa đón Tiểu Tuấn. Hôm nay là tình huống đặc biệt, con thông cảm một chút.”
Vừa dứt lời, con trai tôi cũng về nơi. Bình thường có chuyện gì cũng chẳng thấy nó nhanh như thế giờ.
Vừa bước , nó đã nhăn mặt nói với tôi:
“ máy của mẹ xong là con quay về đây. Giờ mẹ vừa lòng ? Bị lỡ hẹn với khách hàng, tháng coi như hết hy vọng tiền thưởng rồi!”
Một bên, Đức Tài đang ngồi trên sofa liền chen :
“Bà xem đi, vì bà trong nhà rước thêm nhiêu phiền phức. Cả ngày làm gì cũng không xong, ăn thì không sót miếng nào! Chỉ có mỗi chuyện đón cháu cũng mấy đứa nó khổ sở thế hả?”
Toàn thân tôi run rẩy:
“Mẹ tôi đang nguy kịch, các người có hiểu không? Đó là mẹ tôi, là mẹ tôi! Tôi nhờ anh đi đón cháu, anh không đi, thế tôi phải làm sao?”
Đức Tài cau mày:
“Cũng đó là mẹ , nhưng mẹ đã nhiêu rồi? Còn Tiểu Tuấn thì mấy ? Chẳng lẽ phải vì bà cụ tám mươi mấy bỏ cả cháu nhỏ? có tỉnh táo không vậy?”
Trái tim tôi như bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m , đau nhói từng cơn.
Tôi thật sự chẳng cãi vã thêm, tùy tiện lôi một cái túi, vàng nhét vài bộ quần áo.
Không có chứng minh thư thì thôi, cổng ga tàu có làm thẻ tạm. Tôi thực sự sốt ruột về .
Không ngờ vừa lao tới cửa, Chí Bân đã giang chân chặn lối đi của tôi.