Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

07

Tôi mắt ngấn lệ:

“Chỉ có 5, 6 ngày thôi, mấy không thể khắc phục sao? Tôi đã chăm con mấy người tận 2.000 ngày, tôi đã chịu đựng tưng ấy ngày như nào? Mẹ ruột tôi mất rồi, là bà mấy đấy, mấy còn lương tâm không? Con cái là do hai sinh ra, sao bây giờ mọi thứ đều trở thành nhiệm vụ tôi?”

Lý Huệ ở bên không vừa lòng:

trẻ có họ không? Không lo thì để người khác lo à? Làm bà lại không bế , lên mạng bị dân mạng c.h.ử.i c.h.ế.t luôn đấy! Mẹ nghĩ kỹ đi, bây giờ chúng con mẹ giúp mẹ không giúp, đến lúc mẹ già trách con đưa mẹ vào viện dưỡng lão.”

Tôi há hốc miệng cô ta.

Chí Bân có lẽ thấy những lời đó quá nặng, vội vàng vỗ về:

“Có thể mẹ lo lắng vì sợ trách móc, này đi, để con điện để giải thích.”

Nó cầm điện thoại lên .

Tôi vội vàng giằng , nó giơ cao tay.

Nó cao hơn tôi một đầu rưỡi, tôi giằng mãi không .

Chỉ còn cách nắm tay nó :

, , mẹ nhất định về!”

Cuộc nối, nó mở miệng ngay:

, chuyện bà xin thứ tha, mẹ con không về . Con trai con nó đưa đón, mẹ con về không tiện nên con báo . thông cảm nhé? Vâng, vâng, con , con , cảm ơn, vậy chia buồn cùng mọi người!”

xong nó cúp máy.

Đức Tài cười đắc ý: “ rồi, giải quyết xong rồi. Thật là, lớn bao nhiêu tuổi rồi trong lòng vẫn không có chút sốt sắng gì. Về nhà mẹ đẻ vài hày là đỡ ngay ư? Lưng không mỏi, chân không đau ư? Chính là quen thành thói xấu đấy. Mau đi nấu cơm đi!”

rồi anh ta lại tới giằng túi tôi.

Tôi hét to: “Cút đi! Tất ra khỏi nhà tôi!”

Mấy người xung quanh giật mình vì bị tôi la.

Tôi người, mở cửa lớn chạy ra.

Tôi về quê, không ai cản nổi tôi!

08

Vừa mới bước một chân ra ngoài, thì chân kia lại bị giữ chặt.

Cúi đầu xuống, là trai Tiểu Tuấn.

trẻ này từ khi sinh ra đã do tôi chăm sóc, tôi yêu thương nó từ tận đáy lòng.

Không ngờ vào lúc này, nó lại tôi đầy oán hận:

“Bà , nếu bà đi thì con về nhà bà ! Mẹ con thấy con mỗi ngày, nhưng bà con hơn, nên con mới ở đây với bà. Nếu bà đi thì mẹ đưa con về nhà bà . Một khi con về đó thì không lại , bà không bao giờ gặp lại con đâu!”

Tim tôi như rơi xuống vực, nhói lên từng cơn chua xót.

Một bên, Lý Huệ ngẩng cao mặt, vẻ mặt đắc ý, chắc chắn.

Tôi lạnh lùng liếc nhà một lượt, rồi cúi xuống vuốt mái tóc mềm mại trai:

“Con về nhà bà sao? Thì cứ về đi. Nếu không lại, thì lại .”

Rồi tôi bước nốt chân còn lại ra ngoài cửa.

Lý Huệ tức tối như châm chọc, bế xốc Tiểu Tuấn lên, va mạnh vào tôi một cái lệch sang một bên:

“Đi, chúng ta đi ngay! Chẳng lẽ tôi không có chỗ nào để về sao? Tôi các người , sau này dù các người có quỳ xuống cầu xin, tôi không trở lại đâu!”

Chí Bân vội vàng túm cô ta:

“Em làm cái gì hả?”

Lý Huệ gào ầm lên:

“Làm gì à? Về nhà mẹ đẻ!

Có bà nào trông lại bỏ để đi luôn như không? Tôi hỏi anh, anh từng thấy bà nào vô trách nhiệm như chưa?

nhà các người đúng là xui xẻo tám đời!

Người ta đều tận tâm chăm sóc , tạo điều kiện vợ chồng trẻ, còn nhà các người thì sao? Chỉ toàn gây khó dễ!

Chẳng rõ ràng là cố tình chèn ép tôi sao? Bà ta đi rồi, anh có thể xin nghỉ trông con không? Anh chăm con không? Anh nấu ăn không? Không tất cái mớ hỗn độn này đều đổ lên đầu tôi sao?

cứ như hiếu nữ, về thăm bà già 86 tuổi!

Tôi thấy bố đúng, bà ta chỉ lười biếng, nhân cơ hội để hành hạ con dâu như tôi!

tôi là bà ta bình thường cực khổ nào đúng không? Tôi mặc kệ, tôi tuyệt đối không mắc lừa đâu!”

09

Cô ta ôm chặt con rồi giằng co với Chí Bân, Tiểu Tuấn “oa” một tiếng khóc òa lên.

Vừa khóc nó vừa hét:

“Bà xấu, bà là đồ xấu xa, con không !”

Chí Bân túm chặt Lý Huệ, nhưng lại hằm hằm tôi:

“Mẹ, mẹ đi, mẹ đã làm cái nhà này loạn như gà bay ch.ó sủa. Mẹ vừa lòng rồi chứ?”

Đức Tài lao tới kéo tay tôi:

rồi, ầm ĩ đủ chưa! để hàng xóm chê cười, để nhỏ khó xử , không? Mẹ mệt rồi thì để tôi làm thay có không!”

Tôi hất mạnh tay anh ta ra, anh ta loạng choạng một cái, từ túi áo “bộp” một tiếng rơi ra một tấm thẻ căn cước.

Trên đó chính là tên tôi!

Tôi bảo sao mọi ngày cứ đến giờ cơm anh ta mới vác cái mặt về hôm nay lại về sớm như vậy.

Thì ra là để giấu chứng minh thư tôi, để tôi không thể về quê chịu tang mẹ.

Anh ta thấy chứng minh thư rơi ra lúng túng khựng lại.

Tôi vội vàng nhặt lên, xô đẩy những người đang cản đường mình, đầu bước đi!

Mặc kệ phía sau họ hét lên:

“Mẹ không cái nhà này à? Có giỏi thì bao giờ về!”

Nhà?

Đây là nhà sao?

Đám súc sinh này, không xứng đáng để tôi là người nhà.

Cái nhà này, không !

Tùy chỉnh
Danh sách chương