Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“À rồi, gần đây, em anh lại có người yêu rồi, không có việc gì thì bớt làm phiền em đi.”
Cái đồ chân giò to lớn thích ảo tưởng sức mạnh như anh ấy lấy được tôi thì là may mắn ba đời.
Tuy nhiên, chuyện Cố Húc có thể nghe lời, không tiếp tục nhắm anh trai nữa khiến tôi rất vui, vui đến mức muốn thưởng cho anh: “Bảo bối~ Cuối tuần đi hẹn hò nhé?”
cuối tuần trời mưa, lịch cắm trại ban đầu của tôi phải tạm thời đổi thành đi dạo phố.
đi thì tôi phát hiện anh trai đi về phía mình. Tôi vừa định tiến hỏi thì bị Cố Húc kéo mạnh lối thoát hiểm bên cạnh.
Tôi thấy không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Biểu cảm của Cố Húc khiến người ta thấy rất khó hiểu: “Em định hỏi họ à? Đỗ đi cùng một người phụ nữ, em lại đi cùng anh, chúng ta cứ thế xông hỏi sao?”
“Hả? Không được à?”
Cố Húc nghiến răng, đi đi lại lại trước mặt tôi trong sự bồn chồn: “Song Song, xin lỗi. Sự dạy dỗ mà anh tiếp thu không cho phép tôi tiến hỏi trong hoàn cảnh này.”
Tôi suy nghĩ một giây. Không được hỏi anh ruột của bạn ? Anh ấy tiếp thu kiểu dạy dỗ gì vậy? Dạy dỗ kiến à? Hay là kiểu dạy dỗ chỉ dành cho con ?
Có lẽ thấy vẻ mặt tôi quá khó coi, Cố Húc ghé lại gần, an ủi tôi: “Song Song, anh vẫn chuẩn bị sẵn sàng, em cho anh thêm vài tháng thích nghi nữa nhé.”
Ồ, hóa ra là sẵn sàng để gặp mặt gia đình tôi.
Nói thật, tôi rất hài lòng về Cố Húc, đặc biệt là sau khi anh ấy không còn như AI nữa.
ngay cả việc gặp gia đình tôi mà anh ấy không chịu, xem ra anh ấy không hề có ý định tiến xa hơn với tôi.
Tôi thấy buồn, bèn kết thúc buổi hẹn hò sớm, chạy về nhà emo.
Tối, Cố Húc làm hải sản sốt thấm để dỗ tôi. Nhờ có món hải sản, tôi vẫn chịu ra ăn cơm.
“Song Song, có phải khả năng của anh kém quá, làm em không vui không?” Cố Húc hỏi một dè dặt.
Tôi đột nhiên thấy tủi thân, món hải sản trong tay không còn thơm ngon nữa: “Rõ ràng là anh không yêu em! Ngay cả hỏi họ mà anh không muốn!”
Cố Húc ôm tôi an ủi: “Song Song, anh rất yêu em. Nếu anh không yêu em thì sao anh có thể đồng ý… làm bạn trai em?”
“ anh chỉ muốn làm bạn trai em thôi sao? Ban đầu, em còn định anh về nhà sinh nhật mẹ em!”
Cố Húc nghe thấy câu này thì ngơ ra: “Anh có thể dự tiệc sinh nhật mẹ em sao?”
Tôi vừa thút thít vừa trả lời: “Tại sao không thể? Em bạn trai về nhà thì có sao?”
Cố Húc im lặng một giây rồi hỏi: “Vậy Đỗ có đi không?”
“Đương nhiên là có đi chứ!”
Tôi vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Húc lập tức trở muôn màu muôn vẻ. Mãi lâu sau, anh ấy mở lời: “Vậy khả năng của bác mạnh mẽ thật.”
Trong mắt Cố Húc, con bạn trai về nhà là một chuyện khó xử đến thế ư? Anh ấy là tàn dư kiến ở đâu ra vậy?
“Rốt cuộc anh có đi không!”
Cố Húc vừa lau nước mắt cho tôi vừa thở dài: “Anh đi. anh gọi Đỗ là gì đây?”
“Thì gọi là anh thôi.”
Vẻ mặt Cố Húc có vẻ rất tủi nhục, tôi không biết tại sao anh ấy lại thấy tủi nhục.
Ồ rồi, hình như Cố Húc còn lớn hơn anh tôi hai tháng, bảo anh ấy gọi người nhỏ tuổi hơn mình là anh thì quả thật khó xử.
“Anh cứ coi như là em, gọi anh ấy là anh đi.”
Cố Húc đáp lại một rất miễn cưỡng: “Được.”
…
Ngày khởi hành, tôi đeo chiếc vòng cổ nhỏ mà mẹ mua .
Cố Húc có vẻ không hài lòng, lôi ra hai sợi đưa chúng cho tôi: “Em chọn một trong hai cái này mà đeo đi.”
Tôi nhìn một lần là ra ngay: đây là mẫu la bàn nhỏ mẫu bướm nhỏ mà tôi đã chọn hôm trước.
Cố Húc có tâm đến vậy.
Cố Húc thấy tôi kinh ngạc, đặt vòng cổ tay tôi: “Anh sẵn lòng mua cho em những thứ mà em thích.”
Tôi chụt một cái: “Cảm ơn anh nha, cục cưng, hôm nay, em vẫn phải đeo cái này.”
Sinh nhật mẹ thì đương nhiên phải đeo quà mẹ rồi.
Cố Húc không nói gì thêm mà đưa tám hộp quà do anh ấy chuẩn bị cho tôi xem: “Anh mang mấy thứ này thì có ít quá không?”
Tôi lắc đầu: “Thế này đã là rất nhiều rồi.”
Cố Húc lại hỏi tiếp: “Đỗ sẽ gì?”
Tôi lấy ra chiếc áo khoác đã được chọn sẵn: “Anh ấy với em góp tiền chung một cái là được.”
Sắc mặt Cố Húc lại khó coi hơn đôi chút. Mãi một lúc sau, anh lẩm bẩm một câu: “Người đã kết rồi là khác.”
Tôi gật đầu: “ vậy, đây là lần đầu anh đến nhà, sau này, không cần mang nhiều đồ thế này nữa.”
Cố Húc im lặng một lát rồi nói: “Vậy sau khi em đưa anh về nhà, em có thêm người khác về nhà nữa không?”
“Sao có thể! Em chỉ mỗi anh là bạn trai về nhà thôi.”
Cố Húc im lặng hồi lâu rồi lại lôi ra một chiếc áo khoác khác. Đó là cái còn lại mà lúc trước, tôi phân vân rồi không chọn ở trung tâm thương mại: “Anh ta riêng cái kia đi, em cái này!”
Trên đường đến nhà tôi, Cố Húc im lặng suốt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, có lẽ đấu tranh tâm lý dữ dội.
Tôi nghĩ chắc là anh ấy căng thẳng vội vàng nắm tay anh ấy mà an ủi: “Chuyện đó… anh đừng căng thẳng. Mẹ em là người rất tốt, anh gặp bà rồi mà.”
Cố Húc cực kỳ nghi hoặc: “Khi nào cơ?”
“Chính là cái đợt chúng ta vừa chia tay ấy, mẹ em đến tiệm vàng để mua trang sức, còn gặp cả anh mẹ anh nữa.”
Vẻ mặt Cố Húc có ngây dại: “Bà ấy… không phải là mẹ chồng của em sao?”
“Bà ấy nói đùa thôi, bà ấy nói đưa con đi mua vàng để thể hiện mình là người tốt.”
Cố Húc chớp chớp mắt: “Bà ấy còn nói là con trai bà ấy kết năm ngoái…”
Tôi gật đầu: “Câu đó thì không phải nói đùa, là anh trai em kết năm ngoái thật.”
Cố Húc tranh thủ lúc đèn đỏ mà nghiêng đầu nhìn tôi: “Anh trai em? Đỗ ?”
“Ừm, trông anh ấy giống em không. Chỉ sau khi chia tay anh, em đã than khóc với mẹ anh trai sau khi chúng ta quay lại, em định giấu anh ấy một thời gian, sau đó, em nói với anh ấy là em hẹn hò… Ưm, anh làm gì vậy?”
Tôi nói xong thì đã bị Cố Húc ôm chầm lấy.
Giọng anh run: “Song Song, anh thực sự… quá vui mừng!”
Nửa đoạn đường còn lại, Cố Húc như được tiêm doping, hoàn toàn khác hẳn vẻ ngoài lúc nãy. Toàn thân anh ấy như bay bổng trên chín tầng mây, tôi còn nghi ngờ là anh ấy bị người ta yểm bùa.
Khi đến nhà tôi, Cố Húc không hề có chút câu nệ nào như tôi tưởng tượng, anh ấy hòa hợp với bố mẹ tôi một tự nhiên, mẹ tôi cứ cười không ngớt.
Ngược lại, sau khi phát hiện Cố Húc là bạn trai của em mình thì anh trai tôi giật mình kinh hãi.
Đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của anh tôi, Cố Húc vẫn nói không ngừng nghỉ, gọi anh tôi là “anh” một ngọt xớt, không hề có tí ngượng ngùng nào, hoàn toàn khác hẳn cái vẻ tủi nhục hôm qua.
Sau bữa cơm, anh trai lôi tôi phòng ngủ phụ mà thì thầm: “Em , em có thấy thằng Cố Húc này dùng chiến thuật vòng vo, muốn tiếp cận anh thông qua em không? Em nhìn cái vẻ nịnh nọt của hắn kìa!”
Câu này bị tôi nghe thấy, ấy đẩy tôi ra khỏi cửa: “Song Song, đầu óc của anh em không được tốt lắm, em đừng nhặt với anh ấy.”
Cửa phòng vừa đóng lại thì đã có tiếng la hét như heo bị chọc tiết của anh tôi tiếng gầm gừ của vọng ra.
“Anh nói linh tinh gì đấy! Anh không thấy là Song Song Tiểu Húc nhà người ta nịnh bợ anh à? Lại còn ngày nào bảo tôi phải biết trân trọng anh, ở ngoài kia, ai muốn có người đàn ông hot như anh. Cái hot phải là cái bộ óc được khai thác của anh thì có!”
…
Cố Húc đã uống hai ly với bố tôi khi về, tôi là người lái xe.
Về đến nhà, Cố Húc đã say mèm đến mức mơ màng. Khi tôi ghé lại cởi dây an toàn cho anh, anh ấy lại ôm chặt lấy tôi không buông tay:”Song Song, em ly đi được không, anh không muốn chỉ làm bạn trai của em nữa.”
Nói linh tinh gì thế?
“Tỉnh lại đi, Cố Húc, lầu rồi ngủ.”
Cố Húc mở mắt, có vẻ anh ấy hoàn toàn tỉnh táo: “Song Song, chồng em ngoại tình rồi, anh ta không phải là người đàn ông tốt!”
Nói xong, anh ấy lấy điện thoại ra cho tôi xem: “Em xem này, anh đã nhắn tin ám chỉ cho em rồi, em không thèm trả lời.”
Lúc này, tôi phát hiện ra mẩu tin nhắn mà tôi tưởng là lừa đảo kia hóa ra là do Cố Húc gửi.
Sau khi vác Cố Húc lầu, tôi từ từ ra điều bất thường.
Hóa ra cái tên này lại luôn nghĩ Đỗ là chồng tôi? Hèn chi anh ấy lại như có hai bộ mặt đến thế.
Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, hình như Cố Húc nhớ lại những gì mình đã làm tiến đến dò hỏi một rụt rè: “Song Song, hôm qua, anh có nói linh tinh gì không?”
Tôi lắc đầu: “ không hẳn. Anh chỉ nói anh có khả năng tốt, có thể việc sau khi kết với em, em lại tìm thêm một người bạn trai nữa.”
Cố Húc lập tức xù lông: “Không được! Tuyệt đối không được! Em chỉ có thể có một mình anh!”
Tôi ghé sát lại, c.ắ.n anh ấy: “Đồ ngốc, vốn chỉ có một mình anh thôi.”