Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Mẹ Mai Mai, những lời bà nói là ư?”
Mẹ Trần không kìm mà hỏi dồn.
“Có hay không, tôi là mẹ , tôi có nói bừa chuyện thế này sao?
“ con bé sinh ra, thầy chỉ liếc qua một cái đã lắc đầu bảo: ‘ thực thần vượng, quan tinh yếu’, đúng chuẩn khắc chồng. Bao nhiêu qua cũng không phải không có người đuổi , nhưng hễ bàn tới chuyện cưới xin là thể nào cũng xảy ra tai họa.”
“Ví dụ như người đầu tiên, bạn học đại học với , yêu nhau hai ba , vừa cầu hôn xong thì đêm đó từ tầng hai té , gãy chân tàn phế luôn.”
“Sau những chuyện xảy ra liên tiếp như , tôi và ba mới nhận ra con bé đúng là nặng. Từ đó về sau, tôi đã dặn đi dặn lại, quen cũng phải nói rõ chuyện này. ngờ…”
Bà đột nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ:
“Cái con bé này, chỉ vì muốn gả chồng mà giấu nhẹm hết!”
“Chị thông gia à, là lỗi tại nhà tôi dạy con không nghiêm. sự đã rõ, nếu nhà chị không đồng cưới nữa, tôi cũng không oán trách.”
Mặt mẹ Trần này đã sầm như đêm tối.
Trần Gia cũng nhíu chặt mày, còn tôi thì cuống cuồng:
“Mẹ! Sao mẹ lại nói chuyện tào lao này chứ! Hoàn toàn là bịa đặt!”
“Mẹ có biết bao nay con ở bên Trần Gia, chẳng những anh ấy không gặp chuyện gì, mà vận may còn đến mức thi tuyển công chức không cần ôn cũng đậu thủ khoa cả viết lẫn phỏng vấn!”
“Cái gì mà khắc chồng, chuyện đó chẳng qua chỉ là mê tín—”
Chát!
Một cái bạt tai nổ đom đóm, mẹ tôi thẳng tay tát tôi ngay tại chỗ.
“Mày còn cãi cố à? Mày có biết mày đang lừa cưới không hả?”
“ nói bậy chỗ nào? Mày phủ nhận chuyện thằng Tiểu sau khi cầu hôn mày không lâu đã té từ tầng hai thành tàn phế?”
“Còn Tiểu Mã, hôm đến nhà ta ra mắt xong, trên đường về gặp ta//i n//ạn giao thông. Từng chuyện từng chuyện như , vu oan cho mày cái nào?”
“Ngay từ đầu, thầy đã nói mày là Thiên Sát Cô Tinh chuyển thế, số kiếp không có duyên phận. Nhưng mày không cam lòng, hết lần này đến lần khác hại người khác, nhìn mày , thương mày, nên mới đi cầu thầy giúp hóa giải.”
“Không ngờ mày gan to bằng trời, giấu cả nhà chuyện này! Mày có biết hậu quả có thể ch//ết người không?!”
2
Lời mẹ nói kéo tôi trở lại quá khứ.
Sau khi nghiệp đại học, Nhiên nôn nóng muốn cưới tôi.
Hôm đó anh âm thầm mời họ hàng, cả bố mẹ tôi đến, rồi cầu hôn tôi trước mặt mọi người.
Tôi cảm động đến nỗi kịp suy nghĩ đã gật đầu đồng .
Anh ấy ôm tôi xoay vòng trong hạnh phúc.
Hôm đó vì quá vui, anh uống hai ly rư//ợu trắng dù tửu lượng kém, say khướt.
Tôi đưa anh về phòng, vốn định ở lại chăm sóc, nhưng mẹ gọi giục về, thấy anh ngủ say nên tôi nghĩ chắc không sao.
Không ngờ nửa đêm, mẹ anh gọi tôi trong hoảng loạn – anh rơi từ cửa sổ tầng hai , đang cấp cứu.
Tôi vội vàng chạy đến, may mà phát hiện kịp thời, anh giữ mạng.
Chỉ tiếc là chân gãy, trở thành người tàn tật.
Anh tỉnh lại, tôi vừa chạy vào thăm, thì mẹ anh cầm phích nước ném thẳng vào đầu tôi.
Tôi né không kịp, đập trúng trán, choáng váng.
Đang định hỏi chuyện gì xảy ra thì mẹ anh đã nghiến răng chỉ vào tôi:
“Hứa Mai Mai! Mày mang khắc chồng mà không nói cho biết? Con thành ra thế này đều là do mày hại!”
“Nếu vừa rồi không gặp mẹ mày dưới nhà, còn chẳng biết chuyện này! Mày là sao chổi, bước chân vào nhà , con cũng mất mạng sớm thôi!”
“ cảnh cáo mày, tránh xa ra!”
“Cô à, không phải như đâu, chỉ là mê tín thôi, cháu…”
Tôi kịp nói hết câu thì bà đã lao tới, giáng thêm một bạt tai:
“Còn ngụy biện! Nhà họ chúng tôi tuyệt đối không cho sao chổi như cô bước vào! Và đừng có dây dưa với Nhiên nữa!”
“Tôi đã gọi Tiểu Hồng rồi, con bé sắp đến! Từ nay trở đi, sẽ là con dâu duy nhất của nhà họ !”
Lâm Tiểu Hồng – người bạn thân khác giới của Nhiên.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã biết tình cảm cô ta dành cho Nhiên không đơn giản chút nào.
Tôi biết rõ, Nhiên từng có tình cảm với Lâm Hiểu Hồng, nên trước anh ấy cũng chẳng quan tâm đến cô ta.
Nhưng bây , mẹ chồng tương lai của tôi lại tuyên bố: “Lâm Hiểu Hồng mới là con dâu duy nhất của nhà họ !”
Tôi siết chặt nắm tay, vừa định tiếng phản bác, thì Nhiên đã cau mày, cố gượng ngồi dậy. Tôi tưởng anh sẽ đứng về phía mình.
Không ngờ câu nói tiếp của anh lại đẩy tôi rơi thẳng đáy vực.
“Mai Mai, mẹ em nói đúng, tất cả là do em khắc anh.
Nếu không vì em, anh đã không uống nhiều đến thế, càng không thể vô cớ ngã khỏi cửa sổ. anh thành ra phế nhân cũng đều tại em.
Anh không muốn nhìn thấy em nữa. Chia tay đi. Anh đã nghĩ kỹ rồi, Hiểu Hồng mới là người thực sự phù hợp với anh. Anh sẽ cưới cô ấy.”
3
Nhiên là mối tình đầu của tôi. Chia tay không lâu, anh kết hôn với Lâm Hiểu Hồng.
Tôi đã khóc rất lâu, mãi mới gượng dậy , rồi bắt đầu mối tình thứ hai với Mã Vũ Bân.
Không ngờ, ngay sau lần anh ấy tôi về nhà ra mắt, trên đường về lại gặp t/ n/ạn. Mặt mảnh kính cứa sâu, để lại vết sẹo khiến gương mặt anh hủy hoại.
Cũng như lần trước, mẹ tôi lại nhân danh “vì cho người ta” mà chạy đến trước mặt Mã Vũ Bân và cha mẹ anh, phơi bày “ khắc chồng” của tôi.
Kết quả, mối tình thứ hai cũng nhanh chóng tan vỡ.
Dù mẹ luôn đem chuyện “khắc chồng” ra rao giảng khắp nơi, tôi cứng đầu không tin.
Có lẽ vì muốn chứng minh bản thân, tôi lại tiếp tục bước vào hai mối tình nữa.
Nhưng không ngoài dự đoán, cả hai người sau khi gặp gia đình tôi, đang chuẩn tính chuyện trăm , đều gặp ta/i nạ/n ngờ.
Nếu một lần là trùng hợp, hai, ba, rồi đến bốn lần liên tiếp, thì khó mà không khiến tôi bắt đầu hoài nghi.
Sau đó, tôi dần khép mình lại, chấp nhận số phận sẽ sống cô độc cả đời.
Cho đến khi Trần Gia bước vào cuộc đời tôi.
Anh ấy chủ động đuổi, luôn xuất hiện đúng tôi yếu lòng nhất, ấm áp và chân thành đến mức tôi không kìm mà đổ gục.
Thế nhưng, vì bóng ma quá khứ, tôi không bước vào hôn nhân.
Trước khi nhận lời yêu, tôi đã nói rõ mọi chuyện với anh:
“Trần Gia, có thể những người ở bên em sẽ gặp điều chẳng lành. Nếu biết , anh muốn ở bên em sao?”
Anh không ngần ngại gật đầu, ôm tôi vào lòng:
“Mai Mai, em yên tâm. Anh không tin chuyện đó! người đàn ông kia chỉ đổ lỗi cho em vì những hạnh của họ thôi. Nhưng em thì có tội tình gì?
Em không cần tự dằn vặt vì chuyện đã qua. Trong mắt anh, em là cô gái nhất thế gian, xứng đáng với mọi điều đẹp.
Hãy để anh dùng cả phần đời còn lại để yêu em, không?”
Tôi đã đồng .
Yêu nhau hơn hai , vì những vết thương cũ lành, tôi tiến đến hôn nhân.
Gần đây, cha mẹ anh liên tục giục cưới. Trần Gia áp lực quá , đành phải một lần nữa mở lời với tôi.
Tôi đắn đo mãi, sau khi căn dặn anh đủ điều, cuối cùng cũng kể với ba mẹ chuyện về anh, và báo họ biết anh sắp đến nhà ra mắt.
Điều mẹ hỏi đầu tiên chính là: “Con đã nói với Trần Gia về chuyện ‘khắc chồng’ ?”
Khi biết Trần Gia đã rõ mọi chuyện mà muốn cưới tôi, ba tôi tỏ ra rất vui mừng. Nhưng mẹ thì lại có phản ứng rất lạ – chân mày nhíu chặt, trong mắt thoáng qua chút cam.
Tôi cứ nghĩ bà sẽ cản trở, nhưng sau một hồi im lặng, bà lại ngờ nói:
“ thì để dẫn cha mẹ bàn chuyện cưới luôn đi. Con cũng rồi, không nên kéo dài nữa. Gặp mặt làm gì cho mất công.”
Tôi ngỡ rằng mẹ đã lòng muốn tôi lấy chồng.
Không ngờ, tất cả chỉ là cái cớ để bà thêm một lần nữa tung hê chuyện “khắc chồng” của tôi ra trước bàn dân thiên hạ.
4
Chỉ vài lời của mẹ tôi đã khiến sắc mặt cha mẹ Trần Gia đen kịt.
Họ quay sang nhìn tôi rồi nhìn anh:
“Trần Gia, chuyện này con biết từ trước sao?”
Trần Gia hơi do dự rồi gật đầu:
“Ba, mẹ… chuyện này không phải lỗi của Mai Mai. Là con không cho cô ấy nói với hai người, là của con cả. Xin đừng trách cô ấy…”
Chát!
Một cái tát giáng , mẹ Trần Gia giận dữ cắt ngang lời con .
“Chuyện thế này mà con giấu bố mẹ?! Trần Gia, con chán sống rồi đúng không?!
nãy mẹ đã thắc mắc, sao bức tường nhà này lại chọn đúng tụi mình đi qua mà rơi gạch , lại còn rơi ngay vào đầu con!
Nếu không nhờ bố con phản ứng nhanh đẩy con ra, này e là con cũng nhập viện như thằng bạn cũ của con bé kia rồi!”
“Đi! Coi như hôm nay từng tới đây! Cái đám cưới này, chúng ta không đồng !”
Bà đứng bật dậy, tức tối kéo tay con định rời đi.
Nhưng Trần Gia không nhúc nhích, mắt anh dịu dàng nhìn tôi:
“Ba, mẹ… con yêu Mai Mai. Cả đời này ngoài cô ấy ra, con không lấy khác! Nếu ba mẹ đồng thì quá, còn nếu không, con chỉ có thể hiếu thôi!”
Lời nói kiên quyết của Trần Gia khiến nước mắt tôi rưng rưng.
Mẹ anh lập tức phản ứng, chỉ vào mặt con mắng ầm :
“Đồ con hiếu! Con muốn chọc tức mẹ đến ch//ết đúng không?! Với điều kiện của con, ngoài kia thiếu gì con gái ?
mà con lại đâm đầu vào đứa con gái khắc chồng, xui xẻo! Con là độc đinh đời nhà họ Trần, chẳng lẽ con muốn tuyệt hậu sao?!”
Thấy con không dao động, bà lập tức chuyển mũi dùi sang tôi:
“Hứa Mai Mai! Cô bỏ bùa mê thu//ốc lú gì con tôi hả?! Bao nhiêu đàn ông cô hại như thế rồi, mà cô còn không biết xấu hổ, muốn kéo con tôi ch//ết chung sao?! Đây là tình yêu sao?!”
Tôi vừa định tiếng:
“Cô à, cháu…”
Mẹ tôi lại chen vào trước:
“Mai Mai, mẹ Trần nói đúng đấy. Con nghe lời mẹ đi. xưa thầy đã nói rồi, nhân duyên là thứ không thể cưỡng cầu.
Nếu con lòng yêu Trần Gia, thì hãy buông tay đi. Chia tay cậu ấy, ngay lập tức, không chần chừ!”
“Cô à…”
Trần Gia bước đến bên cạnh tôi, ôm chặt tôi – này đã nước mắt lưng tròng – vào lòng, giọng anh kiên định:
“Xin cô đừng ép Mai Mai nữa. Con sẽ không chia tay cô ấy. Dù cô ấy có nói ra, con cũng sẽ không đồng .”
“Con…” Mẹ anh tức đến run rẩy, hơi thở dồn dập, rồi ngờ ngất lịm.
“Mẹ!” – “Thục Trân!”
Trần Gia và cha anh hốt hoảng lao đến.
“Còn đứng đó làm gì! Mẹ con chắc là cơn cao huyết áp rồi, mau đưa bà ấy đến bệnh viện!”
Lời quát của cha khiến Trần Gia bừng tỉnh, vội bế mẹ chạy thẳng tầng.
Tôi định chạy , nhưng ông quát :
“Đứng lại! Quả nhiên là sao chổi, dính tới cô là gặp xui xẻo! Đừng có chúng tôi nữa!”
Tôi sững người tại chỗ, chỉ biết trơ mắt nhìn họ rời đi.
Mẹ tôi khoanh tay trước ngực, hừ lạnh:
“Chấp nhận đi, con à. Với cái này, cả đời con chỉ có thể làm con gái nhà họ Hứa, chứ không thể làm dâu nhà khác đâu.”
Ba tôi – từ nãy đến im lặng dõi màn kịch – cuối cùng cũng kéo tay bà, chậm rãi nói:
“Bà nói thế không đúng. nãy chẳng phải chính bà bảo thầy nói đổi tên có thể đổi số sao?”
Ông vỗ nhẹ vai tôi, dịu giọng an ủi:
“Đừng lo, Mai Mai. Ngày mai ba sẽ dẫn con đi đổi tên, biết đâu vận cũng khác.”
Mẹ tôi khịt mũi cười khẩy:
“Hừ, nằm mơ đi! đó tôi nói thế chỉ để dỗ nhà họ Trần thôi. ngờ con bé này gan to như trời, giấu chuyện khắc chồng không nói với họ!
Nếu sớm nói với tôi, tôi đã chẳng nhắc đến chuyện đó. thì hay rồi, ầm ĩ thế này, xem ra với Tiểu Trần cũng hỏng rồi.”
Không biết có phải tôi nghe nhầm không, nhưng trong giọng bà rõ ràng có chút… sung sướng khi thấy tôi thất bại.
Tôi lau nước mắt, cười lạnh nhìn bà:
“ sao? Chẳng phải mẹ cố tình nói chuyện ‘khắc chồng’ ấy trước mặt ba mẹ anh ấy sao?
Mẹ, đôi khi con sự muốn hỏi: con có phải con ruột của mẹ không? Sao mẹ lại đối xử với con như thế?”
Lời tôi vừa dứt, mặt bà liền biến sắc, giọng the thé:
“Con nói cái gì hả? Mẹ đối xử với con thế nào? Nuôi mày khôn , ăn mặc đủ đầy, mà mày quay lại trách mẹ à?
Mày sinh ra khắc chồng, còn muốn đổ lỗi cho mẹ sao?”
Nghe đến đây, trong đầu tôi bỗng lóe một nghĩ táo bạo.
“Liệu có phải… ra không phải con khắc người ta, mà là mẹ không muốn con lấy chồng?” – tôi nhìn thẳng vào mắt bà, lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt bà thoáng hoảng hốt, dù chỉ một giây, tôi kịp bắt .