Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Ba ngày , Trần Gia giấu cha mẹ, một đến nhà tôi.
Vừa vào cửa, anh đã mẹ tôi đầy mong đợi:
“Cô ơi, nghe Mai Mai nói cô có cách giúp ba mẹ con chấp nhận chuyện của bọn con, đúng không ạ?”
Mẹ tôi gật đầu, nhưng lại chỉ lẳng lặng vào bếp bưng ra một bát canh:
“Chuyện đó không đơn giản đâu. tiên cứ ăn cơm đã, ăn xong rồi bàn tiếp. Không thì đồ ăn nguội hết mất ngon.”
Ba tôi cũng phụ họa:
“Đúng đấy, mấy đứa trẻ con các con thì lúc nào cũng hấp tấp. Dù gì cũng đâu chuyện gấp năm phút.
Con không chứ, nghe Mai Mai nói con sẽ tới, sáng nay dì con đã ra chợ sớm, mua nguyên liệu tươi, nấu cả buổi mới ra được bàn cơm này. Đừng phụ lòng của dì, nào, ngồi ăn đi.”
cả hai người lớn đều nói vậy, Trần Gia không tiện chối, đành ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Nhưng suốt bữa, anh không hề đụng đến bát canh, khiến mẹ tôi nhíu mày rồi :
“ Trần, sao không uống canh? Không hợp khẩu vị hả con?”
Tôi cười cười gắp cho mẹ miếng rau, đỡ lời:
“Mẹ, món canh này có nấm tùng nhung, thơm lắm, chắc chắn Trần Gia thích.
Chẳng qua anh kỹ tính lắm, lúc nào cũng ăn xong mới uống canh, nói như vậy cho dạ dày. Có đúng không, Trần Gia?”
Anh gật đầu, tiếp lời:
“Dạ đúng ạ. Bà nội con là bác sĩ Đông y, nhỏ đã dạy con uống canh ăn cơm. Con quen thói đó ba chục năm rồi, giờ sửa không được nữa.”
Mẹ tôi chỉ “ừ” một tiếng rồi cúi đầu ăn tiếp.
Trần Gia ăn xong bắt đầu uống canh, mẹ tôi mới đứng dậy vào bếp dọn dẹp.
bữa cơm, bà nói thẳng kế hoạch của .
“Cái gì?!” – ba tôi trừng – “Tôi tưởng bà nghĩ ra cách gì hay, ai ngờ lại chơi cái chiêu ác như ! Trần Thục Phân, đầu bà có vấn đề à? Đó là con gái đấy! Mà dính tới chuyện mang thai hôn nhân thì nhà cả làng chửi chết à?!”
Mẹ tôi cũng bực bội quát lại:
“ ông có cách nào hơn không? Tôi làm sẽ khiến nhà mất , nhưng Hứa Thanh Sơn, lẽ nào ông, sĩ diện còn quan trọng hơn hạnh phúc cả đời của con gái?”
Mẹ tôi tôi và Trần Gia, đều đều như nói việc nhà:
“Xưa nay, bất kể là nhà trai hay nhà gái phản đối, chỉ cần nữ có bầu, cuối cùng hai cũng chấp nhận.
Giờ ba mẹ Trần Gia phản đối dữ như vậy, ngoài cách đó ra, hình như cũng chẳng còn phương án nào hơn.”
“Chuyện này phụ nữ chúng ta luôn là thiệt. Mẹ hai đứa thật lòng yêu nhau nên mới chủ động đề xuất, còn có làm hay không thì tùy hai đứa tự bàn bạc.”
Nói rồi bà điện thoại, vỗ trán như sực nhớ ra:
“Ôi trời, trí nhớ mẹ dạo này đúng là tệ thật! Mai Mai, Tình vừa nhắn, bảo con ăn xong thì qua nhà nó một chuyến, có việc gấp lắm. Mẹ suýt quên mất.”
Tình là con gái của cậu ruột tôi.
Tôi gật đầu, đứng dậy chuẩn rời đi.
Trần Gia định mở miệng nói đưa tôi đi, nhưng mẹ tôi đã nhanh chóng cướp lời:
“Vậy thì tiện quá. Ba mẹ cũng định sang thăm bà ngoại con một lát, để ba con lái xe chở luôn. Trần, con có đi cùng không?”
Trần Gia lắc đầu:
“Cô ơi, mẹ con vẫn viện, chắc con qua đó thay ca cho ba, con xin phép không đi cùng mọi người.”
8
Vừa đến nhà Tình không lâu, tôi nhận được cuộc gọi Trần Gia.
Nhưng bắt máy, đầu dây kia lại là nói của một người phụ nữ xa lạ:
“Xin , cô là người thân của chủ nhân điện thoại không ạ? Người này vừa gặp giao thông trên đường Phồn Hoa, hiện đã bất tỉnh. Chúng tôi đã gọi xe cấp cứu, đưa anh đến Bệnh viện Nhân dân số Một…”
Tôi gần như không nghe rõ những lời phía . Hai “ ” vang như tiếng sét ngang khiến đầu tôi ong ong.
“Chị họ, chị sao ? chị trắng bệch!” – Tình hốt hoảng đỡ lấy tôi.
“Trần Gia gặp rồi!”
Tôi đẩy mạnh cô bé ra, lao ra khỏi nhà như người mất trí, vẫy một chiếc taxi, nước tuôn như mưa:
“Đến Bệnh viện Nhân dân số Một! Nhanh !”
Trên suốt quãng đường, tôi run rẩy không ngừng.
Lại nữa… Gặp mẹ tôi xong thì xảy ra chuyện. Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Dù nào… Trần Gia, anh tuyệt đối không được có chuyện gì!
9
Vừa đến bệnh viện, tôi lập tức lao vào khu cấp cứu.
Giữa đám đông hỗn loạn, tôi nhanh chóng nhận ra Trần Gia nằm trên giường bệnh.
Trán anh rách một đường, dù đã được băng tạm nhưng máu vẫn dính đầy , trông vô cùng nhức .
May mắn là anh đã tỉnh.
Một viên cảnh sát giao thông đứng cạnh han tình hình.
“Trần Gia!” – Tôi lao đến, nghẹn ngào – “Anh sao rồi? Có đau ở đâu không? Có nghiêm trọng không?”
Anh miễn cưỡng nở nụ cười an ủi:
“Đừng sợ, Mai Mai, anh không sao… chỉ là đầu hơi choáng, trầy xước ngoài da, có thể chấn động nhẹ thôi.”
“Không sao là rồi… anh không lúc nhận điện thoại em sợ đến mức nào đâu! Anh vốn cẩn thận lái xe, sao lại xảy ra chuyện?”
Anh chau mày, sắc nghiêm trọng:
“Anh cũng không rõ… lái bình thường thì đột nhiên đầu óc quay cuồng, rồi… rồi mấy người tí hon đầy màu sắc bay lơ lửng … cây đường cũng như sống dậy, cành lá như vồ lấy anh…
Anh hoảng quá, liền đạp phanh rồi đánh lái, đó thì chẳng nhớ gì nữa…”
Người tí hon đầy màu sắc, cây cối như quái vật…
Tôi sững người, máu như chảy ngược!
Mã Vũ Bân gặp cũng từng nói lấp lửng điều gì đó tương tự với bạn! Lúc đó mọi người chỉ nghĩ anh đâm đến mơ hồ.
Nhưng giờ tôi – không hề đơn giản!
Ý nghĩ lóe đầu như tia chớp.
Chén canh đó!
“Trần Gia!” – Tôi bật dậy – “Chén canh mẹ em cho anh mang đi – anh uống hết chưa?!”
Hôm , anh còn để dư nửa bát canh, mẹ tôi đã múc vào bình giữ nhiệt và dặn anh mang theo uống dọc đường.
Trần Gia gật đầu:
“Vẫn còn một ít, để trên xe.”
Tôi quay sang cảnh sát:
“Anh ơi! Canh có vấn đề! Xin anh giúp thu giữ cái bình giữ nhiệt, mang đi xét nghiệm giùm!”
Đúng lúc , ba mẹ tôi vội vàng bước vào.
Viên cảnh sát gật đầu với tôi:
“Được, tôi sẽ lập tức cho người mang mẫu đi giám định.”
Nghe vậy, bước chân mẹ tôi khựng lại.
Chỉ chớp , nhưng tôi đã bắt được tia hoảng loạn vụt qua bà.
Bà lập tức chạy đến cạnh giường Trần Gia, nức nở đầy kịch tính:
“ Trần ơi! Sao con lại bất cẩn vậy hả? Làm cô sợ chết! Nếu con xảy ra chuyện gì, Mai Mai nhà cô sống sao đây?”
Bà dừng một chút, mang vẻ dò :
“Cô hình như vừa nghe các con nói chuyện… xét nghiệm canh? Là sao ?”
Một cơn lạnh buốt trào tận đáy lòng.
Tôi ngẩng đầu, thẳng vào bà, nghiến răng từng chữ:
“Là sao à? Mẹ không nên ngược lại như vậy sao, mẹ của con?”
Bà sững lại, rồi hét toáng :
“Hứa Mai Mai! Con lại nổi điên gì nữa?!”
“Trần Gia đã những hình ảnh kỳ quái: người tí hon, cây cử động.
Con – mẹ cho anh uống cái gì?!”
Xung quanh lập tức im phăng phắc.
Ba tôi ngây ra hai mẹ con tôi đối đầu.
Tôi tiếp tục tiến một bước, gằn từng chữ:
“Còn nhớ Mã Vũ Bân không? gặp cũng y hệt như vậy!
Bao nhiêu người yêu con, lần nào cũng là gặp mẹ, ăn đồ mẹ nấu, thì đều gặp chuyện.
Hôm nay, chén canh là mẹ đích thân múc cho Trần Gia, còn giục anh mang theo uống!
Mẹ, rốt cuộc là sao?!”
“Con… con nói bậy gì vậy hả?!” – Mẹ tôi giật bắn như dẫm đuôi – “Hứa Mai Mai! Con điên rồi đúng không?! Mẹ là mẹ con đấy! Sao mẹ có thể hại bạn trai con?! Con dám vu oan cho mẹ ngay cảnh sát?! Con dồn mẹ vào chỗ chết không?!”
Bà vừa nói, vừa theo bản năng giơ tay định tát tôi.
“Đúng hay sai, xét nghiệm là rõ!” – Trần Gia cố chịu đau, gắng đứng dậy, nói với cảnh sát –
“Xin anh, tôi chính thức yêu cầu xét nghiệm độc chất mẫu canh còn lại bình giữ nhiệt.”
“Cậu… Cậu không được làm vậy!” – Mẹ tôi trợn trừng , run rẩy chỉ tay về phía hai đứa tôi, toàn thân bắt đầu run bần bật.