Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Lộ Hằng không mở ảnh ra xem lớn, nhưng cặp chân dài lồ lộ kia dù chỉ hiển thị ảnh nhỏ cũng đủ chói mắt.
Chân dùng tay phải giữ lấy mép váy siêu ngắn, che mà như không che.
Tôi còn kịp hoàn hồn thì điện thoại Lộ Hằng lại rung lên.
Há! Lại thêm một tấm tất trắng nữa kìa!
【Anh Tiểu Lộ ơi~ Lát mình cùng đi ăn bò bít tết nhé~ Em mặc màu nào thì hợp với anh hơn nhỉ?】
Trời trời trời, ra chiêu mạnh tay.
Tôi cũng không thể thua được!
Vừa đỏ mặt tới mang tai, tôi vừa nghiêm phẫn nộ mắng:
“Đạo đức xã hội suy đồi quá rồi !”
Vừa nói vừa kéo ống quần lên trước mặt Lộ Hằng, ánh mắt quyến rũ liếc tình.
Lộ Hằng đỏ mặt trong chớp mắt rồi tức sầm mặt.
Cậu ấy chắn người đứng ngoài để che tầm nhìn của người qua đường, sau nửa ngồi xuống kéo ống quần tôi lại.
“Khụ, đừng để lạnh mà thành viêm khớp gối nhé. Cái quần giữ nhiệt đỏ chóe này cũng… ừm… khá độc đáo.”
Lúc này tôi mới hốt hoảng nhận ra – hôm nay mình mặc quần giữ nhiệt màu đỏ rực in hình “giẫm tiểu nhân”!!!
Nhưng mà…Lộ Hằng cuối cùng cũng với tôi.
Cái quần đỏ rực mà đổi được một nụ của mỹ nam thì… đáng giá!
Cậu ấy nhanh chóng xóa ảnh Chân máy, thoát luôn khung chat với cô ta.
Tôi hỏi:
“Cậu không định trả lời tin nhắn của cô ta à?”
Lộ Hằng đáp tỉnh bơ:
“Tôi bao giờ trả lời cô ta .”
Tôi mừng thầm trong bụng. Không trả lời là rồi!
Vậy là lát nữa giờ ăn trưa, Lộ Hằng sẽ không đi ăn bò bít tết với cô ta đâu.
Cậu ấy sẽ đi ăn bún ốc “Thơm Nức Mũi” với tôi!
Mọi chuyện vẫn diễn ra giống hệt như một tuần trước.
Tất bạn cùng phòng đều từ chối lời mời “ăn bún ốc đôi” của tôi, chỉ có mỗi Lộ Hằng đồng ý.
Cậu ấy nói, bản thân vốn không hứng thú với món này, chỉ vì còn dư một mã giảm giá đặt đồ ăn, thấy tôi đáng thương quá nên đành miễn cưỡng ăn cùng.
Ha! kiểu đàn ông, ngoài miệng thì cứng ngắt.
Lúc lấy được đồ ăn, mùi bún ốc còn nặng hơn tưởng tượng.
Lộ Hằng sợ ăn trong căng tin sẽ ám mùi khiến người khác khó chịu, nên rủ tôi ra khu rừng nhỏ sau trường.
Buổi trưa, sinh viên hoặc đang trong ký xá ngủ, hoặc đang ăn trưa trong nhà ăn.
rừng cây rộng lớn, chỉ có mỗi tôi và cậu ấy.
Tình nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
Lộ Hằng à, cậu cứ chuẩn tinh thần tôi hôn đi.
Vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn đá, tôi liền không nói không rằng kéo cậu ấy quay người lại, nhón chân, chu môi, định lao vào “hôn phủ đầu”.
Ai ngờ cậu ấy phản xạ siêu nhanh, tức tay bịt miệng tôi lại.
Sức lực và tốc độ hoàn toàn không cùng đẳng cấp với tôi.
Mặt Lộ Hằng lại đỏ bừng lên, nhưng lần này tôi có cảm giác là vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Lâm Tiếu Nhan! Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?! Tôi cũng là con người có lòng tự trọng đấy nhé?!”
Tôi uất ức lắm chứ, nếu không phải để cứu cậu, ai mà rảnh đi làm “sắc nữ” chứ!
Nhưng cái miệng chết tiệt kia lại nhanh miệng nói trước tôi:
“Cậu mới uống nhầm thuốc ! Còn cưỡng hôn tôi nữa!”
đanh thép, chắc nịch, không cho phản bác.
Lộ Hằng tôi đổ ngược tội, sững người trừng mắt nhìn tôi giây, rồi lặng lẽ ngồi xuống trán suy nghĩ về nhân sinh, im lặng không nói thêm lời nào.
5
Tôi vùng vẫy trong lòng rồi hạ quyết tâm: phải đi xin lỗi cậu ấy.
Dù chính tôi cũng không chắc, cái miệng chết tiệt này sẽ lại thốt ra mấy câu “nổ trời” gì nữa.
Nhưng cứ tiếp tục im lặng này… thì bún ốc sắp nở thành cháo rồi!
Tôi vừa đặt tay lên vai cậu ấy, Lộ Hằng ngẩng đầu nhìn tôi, hàng lông mày đen rậm nhíu chặt:
“Cậu không làm này với mấy tên con trai khác chứ?”
“Không có! Cậu nghĩ gì vậy, sao có thể chứ!”
Nghe vậy, Lộ Hằng vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng cúi đầu tiếp, nhưng tôi rõ thấy khóe môi cậu ấy cong lên.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cậu ấy… đỏ mặt xấu hổ toàn tập.
“Cậu chẳng lẽ… đang thèm khát thân thể tôi à?”
“Không đời nào! Cậu đang nghĩ linh tinh đấy!”
Tôi vừa dứt lời, Lộ Hằng một tay kéo tôi ngồi thẳng lên đùi mình.
Phải công nhận, người có luyện qua khác biệt – vững chắc, rắn rỏi.
Mà từ góc độ này… tôi còn nhìn thấy cơ ngực của cậu ấy hơi nhô lên.
Ánh mắt tôi có chút không đứng đắn, tức Lộ Hằng được.
Cậu nhếch môi , trầm khàn, đầy từ tính:
“Tôi thấy rõ rồi, cậu là thèm tôi, chẳng qua cứ cứng miệng không chịu nhận.”
“Cậu nói bậy!”
cậu ấy tán ngược lại, tôi đầu luống cuống sự, định vùng ra vòng tay cậu, nhưng Lộ Hằng chặt quá, không nhúc nhích nổi.
“Nếu cậu sự thử, tôi theo tới cùng. Miễn là cậu không đi tìm người khác.”
Mặt cậu ấy hết đỏ, nhưng chắc toàn bộ máu mặt giờ chuyển sang mặt tôi rồi.
Lộ Hằng nhìn tôi như một thợ săn – ánh mắt vốn lạnh lùng sắc bén, giờ đây ngập tràn những cảm xúc sâu kín, khó đoán và đầy ham .
Như thể đủ “sát thương”, cậu ấy bất ngờ ghé sát tai tôi, nhẹ nhàng thổi một hơi.
“Aaaaaaaaaaaaaa!!!”
Tôi như điện giật, hét toáng rồi nhảy dựng bỏ chạy.
Lần này Lộ Hằng buông tay .
sau còn vang lên trêu chọc của cậu ấy:
“Chỉ mà cũng đòi hôn tôi à? Mới thổi nhẹ một cái hoảng chạy mất dép.”
Hôm nay là tôi phát huy tốt.
Đợi tôi về luyện thêm vài chiêu, cậu cứ chờ mà “lãnh đủ”!
Những ngày sau , tôi ngày nào cũng bám lấy tay Lộ Hằng như cái móc khóa mini.
Tuy tìm được cơ hội ra tay khi chỉ có người, nhưng ít nhất cũng có chút thành quả.
Một tối nọ tan học, tôi bám theo cậu ấy về ký thì gặp – Chân đang đứng chặn dưới ký nam.
Cô ta rõ đang chờ chặn đường Lộ Hằng.
Nhìn thấy tôi, cô ta sững sờ.
Tôi nhìn thấy cô ta… cũng chết đứng.
Có vẻ đều không ngờ – vì Lộ Hằng, đối phương lại có thể bất chấp đến .
Chân thấy tôi chặt tay Lộ Hằng, còn tình kéo mặt cậu ấy nghiêng về tôi, không cho nhìn cô ta, nên cô ta đành tức tối quay đầu bỏ đi.
Thời gian trôi rất nhanh, đến ngày 25 tháng 12 — Giáng Sinh.
Cũng là ngày trước khi xảy ra chuyện.
Chính đêm hôm , Chân liên tục nhắn tin, gọi điện bom tấn Lộ Hằng.
Thấy cậu không trả lời, cô ta giả vờ báo nguy.
Và Lộ Hằng – rời trường trong đêm, để rồi… xảy ra tai nạn.
6
Nếu mọi chuyện vẫn theo diễn biến trước kia, thì chiều nay sẽ là kỳ thi cuối cùng của học kỳ này.
Tôi viết rất nhiều và rất chậm, trở thành người rời phòng thi cuối cùng, còn Lộ Hằng thì luôn đợi tôi bên ngoài.
Lần này, tôi viết nhanh hơn một chút, để cậu ấy không phải chờ quá lâu, và cũng để có thể ở bên cậu lâu hơn một chút.
Nhưng tay tôi lại không thể nhanh lên được.
Rõ tôi biết đề bài và đáp án, nhưng tốc độ viết và cách làm vẫn không thể thay đổi.
Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Chẳng lẽ có những chuyện, dù tôi gắng cách mấy cũng không thể thay đổi được sao?
Ví dụ như kết quả bài thi này.
Ví dụ như tai nạn của Lộ Hằng.
Tôi không như vậy…!
Nộp bài xong, tôi tức chạy ra lớp.
Và quả nhiên, tôi thấy Lộ Hằng đang đứng chờ ở ngoài cửa.
Các bạn khác nộp bài và rời đi từ lâu, hành lang trống vắng, chỉ còn một mình cậu ấy.
Ngoài hành lang là quảng trường trống, trời đầu đổ mưa lất phất.
Cậu mặc áo khoác đen, bóng lưng trông có phần cô đơn.
Tôi sợ cậu sẽ tan biến vào màn đêm dần buông ấy, vĩnh viễn rời xa tôi như lần trước.
Tôi chạy lại, chầm lấy cậu từ sau.
Lộ Hằng quay lại, tay vuốt má tôi:
“Đề khó đến mức à? Làm cậu khóc luôn rồi? Lần này chẳng lẽ đến hạng truyền kiếp cũng không giữ nổi?”
cậu ấy đùa cợt, ý khiêu khích, nhưng ánh mắt lại tràn đầy xót xa.
Ngón tay khẽ lau đi giọt lệ còn đọng lại trên má tôi.
Tôi nắm lấy tay cậu, rõ biết cậu đang đợi tôi, nhưng miệng lại nói cứng:
“Sao cậu còn đi?”
“Trời mưa, cậu có mang ô không?”
Miệng tôi lại đầu phát huy bản lĩnh của nó:
“À, tôi hiểu rồi, cậu đứng đây đợi lâu như vậy… là để tiện mượn ô chứ gì.”
Lộ Hằng lại , còn gật đầu.
Rõ lần trước khi tôi nói vậy, cậu ấy cạn lời không thèm đáp.
Tôi lấy ô trong túi cho cậu, đứa cùng sánh vai bước đi trong cơn mưa.
Vừa tôi đến ký , trời liền tạnh mưa — như thể tình tạo cơ hội cho chúng tôi đi bên nhau thêm một đoạn.
Mưa ngừng lúc, tối nay bọn tôi vẫn sẽ đi khu giải trí Happy Valley ăn mừng kết thúc kỳ thi, cũng xem như đón Giáng Sinh luôn.
mươi phút sau, nhóm bạn thân chúng tôi tụ họp dưới ký xá.
Vừa thấy tôi ra cửa, Lộ Hằng nhíu mày, nghiêm :
“Trời lạnh như vậy mà cậu còn không quàng , học thi xong lú luôn rồi à, đầu gỗ?”
Tôi đương nhiên không thể nói cho cậu biết — lần trước đi Happy Valley tôi làm mất quàng, nên lần này ý để lại trong phòng.
Từ Chiêu Dương tức hùa theo:
“Lộ Hằng à, cậu rõ là cho Tiếu Nhan quàng không? Bọn tôi hiểu mà~ Nhanh lên nhanh lên!”
Tôi bèn được đà dính lấy tay Lộ Hằng.
Cậu ấy liếc tôi một cái, không nói gì, chỉ lặng lẽ tháo xuống quàng cho tôi.
Xung quanh tức vang lên tiếng hú hét trêu chọc.
Tôi rụt cổ lại, giấu khuôn mặt đỏ bừng trong chiếc của Lộ Hằng.
có mùi thơm nhè nhẹ, như nước soda chanh ngày hè vậy.
Trên taxi, tôi và Lộ Hằng ngồi ở ghế sau, tựa vai nhau, chia nhau một chiếc tai nghe bluetooth nghe nhạc.
Đến khu nhà ma, tôi nấp sau lưng cậu ấy, chặt lấy cậu từ sau.
Chỉ là bài hát trong tai nghe lại đổi sang Chúc bạn may mắn.
Có người trêu:
“Sợ gì mà chặt ?!”
Lộ Hằng liền lên tiếng giải vây:
“Xa quá tai nghe bluetooth không kết nối được.”
Trên quảng trường có đài phun nước, tôi nắm tay Lộ Hằng, cùng cậu ấy xem hết màn trình diễn pháo hoa rực rỡ.
Khi đồng hồ đếm ngược đến 0 giờ, tôi cuối cùng cũng nói ra một câu lòng với cậu ấy:
“Giáng Sinh vui vẻ!”
Lộ Hằng cũng mỉm đáp lại tôi, dịu dàng và chân thành — hiếm thấy vô cùng.
Nhưng tim tôi đầu loạn nhịp.
Tôi biết, sắp đến lúc Chân gọi điện cho Lộ Hằng rồi.