Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10

Tôi thấy rất nhiều người, rất nhiều chuyện, lướt trong chớp mắt.

Trong đó có cả Lộ Hằng.

Chúng tôi quen nhau bốn năm rưỡi, bất tri bất giác đã tích lũy biết bao ký ức.

Những thước phim tua nhanh hiện dưới góc của người thứ ba.

Tôi thấy rất nhiều khoảnh khắc, anh ấy trong sáng lẫn trong tối bày tỏ lòng mình, nhưng đều tôi từ chối.

Tôi bật cười.

Tôi đúng là ngốc thật.

Biết sớm như vậy, cần gì khi đó.

Nhưng cũng .

Như tôi có thể gặp lại bà , hỏi bà những năm sống có không, rồi để bà dẫn tôi đi ăn một bữa thật ngon.

Thước phim kết thúc như một bộ phim chiếu xong.

Tôi đứng giữa một không gian trắng xóa, rộng lớn hạn.

Và ngay tại đây, tôi lại thấy Lộ Hằng.

Khoảnh khắc thấy anh, nói không vui mừng là giả.

Nhưng rõ ràng tôi đã cứu được anh rồi.

Anh không xuất hiện ở đây đúng!

“Anh sao lại ở đây?”

Tôi lao nhanh đến mặt Lộ Hằng, nắm chặt cánh tay anh.

“Anh hỏi em đó! Đây không nơi em đến!”

Lộ Hằng mất bình tĩnh toàn, giọng nói và biểu cảm đều đầy hoảng loạn và căng thẳng.

“Không may lắm… anh cũng xe tông.”

Tôi cố tỏ ra nhẹ nhàng, bĩu môi với anh, nhưng Lộ Hằng bật khóc.

Anh ôm tôi, nhưng tay lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể trượt xuống khỏi cánh tay tôi.

kỹ thấy, thân thể Lộ Hằng đã trở nửa trong suốt, như thể bất cứ nào cũng sẽ tan biến.

“Chết tiệt, lừa rồi.

Khi anh đến đây, có một giọng nói bảo anh có tâm nguyện quá mãnh liệt chưa , cho anh cơ hội quay về quá .

Nhưng nó không nói cho anh biết, cái giá trả để thay đổi quá … lại là em.”

Lộ Hằng suy sụp ngồi phịch xuống đất, liên tục đấm xuống sàn trong phẫn nộ, dù nắm đấm chỉ mềm yếu lực.

“Tâm nguyện của anh là gì?”

Tôi ngồi xuống cùng anh, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt anh .

“Đích thân nói với em anh thích em.

Là anh sai, hơn bốn năm rồi mà không dám nói ra.”

Lộ Hằng tựa mặt vào tay tôi, nghiêng khẽ cười, trong nụ cười mang theo cay đắng:

“Giờ nói ra rồi, lại hại em gặp tai nạn.

Biết này, cho dù nào anh cũng không đồng ý quay về quá thử một lần.”

Anh lại bắt rơi nước mắt.

Có lẽ sợ mất mặt, anh vùi mặt vào khuỷu tay mình, không cho tôi thấy.

Còn tôi chỉ có thể ôm anh trong hư không.

Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc anh từng lần một, giống hệt khi anh đã an ủi tôi tôi khóc.

“Chúng ta nghĩ thêm chút nữa đi, định sẽ có cách.”

Nhưng lời vừa dứt, tôi cũng nghe thấy giọng nói mà Lộ Hằng đã nhắc tới.

Nó dường như vọng ra từ không gian trống trắng này, hư và mờ ảo:

người đã tự mình trải rồi.

Diễn biến của việc chỉ có khả năng này, hãy chọn một.

Một người quay trở lại, người còn lại tôi sẽ mang đi.”

Tôi ngẩng , phẫn nộ hét :

“Tại sao định như vậy?

Chúng tôi có làm chuyện gì trái với lương tâm đâu!

Các người bắt nạt vì chúng tôi xui xẻo sao?!”

Nhưng giọng nói kia chỉ bình thản đáp lại:

“Có những số mệnh đã định sẵn, không thể thay đổi.

Ta chỉ có thể khuyên người mau chóng chấp nhận và đưa ra lựa chọn.

Dù sao thì thời gian của Lộ Hằng cũng không còn nhiều nữa, cô cũng thấy rồi.”

Lộ Hằng khẽ xua tay về phía tôi, nở một nụ cười:

“Em mau quay về đi.”

Tôi siết chặt tay, ôm lấy anh thật chặt, nhưng thân thể tôi chỉ xuyên anh, không thể chạm vào hơi ấm thật của anh.

Nước mắt lại một lần nữa vỡ òa, tôi khóc đến mức nói không lời:

“Không được!

Em vất vả lắm cứu được anh, sao có thể để em tự tay từ bỏ anh được!”

Nước mắt rơi xuống chiếc khăn quàng, loang ướt một mảng.

Ngay sau đó, tôi bỗng nghe thấy giọng của bà :

“Đứa nào dám động vào cháu gái và cháu rể của ta!”

11

Lần nữa mở mắt ra, tôi hiện mình đang nằm trên giường ký túc xá.

Gió nhẹ lay động lá cây ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên khe hở, dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi.

Vừa rồi dường như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, óc nặng trĩu.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, thấy người bạn cùng phòng đang ngủ, một người khác đã thức dậy và đang trang điểm.

Điện thoại hiển thị, bây giờ đã là ba giờ rưỡi chiều.

Dựa vào chút ký ức còn sót lại, tôi mở lịch sử cuộc gọi, hiện đàn anh tiến sĩ không hề gọi cho tôi.

Nhưng tôi luôn có cảm giác, hình như anh ấy từng gọi tôi, bảo tôi đi làm việc gì đó.

Mở WeChat , ghim danh sách là Lộ Hằng, ghi chú của tôi dành cho anh là “Chú nai hừm vừa đáng yêu vừa đáng ghét”.

Bên dưới quả nhiên có một tin nhắn của đàn anh tiến sĩ, nói vật tư thí nghiệm đã được gửi đến phòng bảo vệ của học viện, bảo tôi tranh thủ ra lấy.

Ngủ quá lâu, giấc mơ lại quá dài, cả người tôi còn lâng lâng.

Tôi chỉ nhớ , suýt nữa tôi đã không tỉnh dậy khỏi giấc mơ ấy.

Trong mơ là hoàng hôn, mặt trời ấm áp cùng, bà ở công viên trò chơi vẽ tranh cát cùng tôi, giống như khi tôi còn nhỏ.

Chỉ khác là, bên cạnh còn có Lộ Hằng ngồi cùng.

Nhớ tiếp về phía thì hình như là ác mộng, tôi toàn không thể nhớ ra.

Nhớ thêm nữa, là ký ức tối sau khi đi Công viên giải trí rồi cùng nhau đi hát.

Được rồi, đang mơ mà bật dậy, tôi nhớ ra rồi, bây giờ tôi cũng là người có bạn trai rồi!

Tôi lập tức sửa soạn ra ngoài tìm Lộ Hằng, mang thân phận “bạn trai” của tôi, anh ấy dường như dịu dàng hơn một chút.

Nhưng cũng háo sắc hơn một chút.

Vừa gặp mặt, Lộ Hằng đã ôm chặt lấy tôi, vùi vào cổ tôi hít ngửi tới lui.

Tôi hỏi anh làm gì vậy, anh nói anh đang “hít mùi gỗ”.

Tôi cũng chẳng nể nang, giơ tay vỗ thẳng một cái mông anh.

“Anh nói ai là khúc gỗ hả!”

Vừa đi vừa cười đùa, rất nhanh chúng tôi đã lấy được kiện hàng.

Lộ Hằng giúp tôi chuyển đồ vào phòng thí nghiệm thì thôi, rời đi anh còn quyết khoác vai tôi ra ngoài, đi nghênh ngang, nói đó gọi là tuyên bố chủ quyền.

Anh còn xin tôi một sợi dây buộc tóc màu đen, đeo cổ tay mình, đổi ảnh đại diện đôi với tôi, nói là giúp tôi cũng tuyên bố chủ quyền.

Lộ Hằng còn nói, vừa rồi anh cũng mơ thấy bà tôi, ba người chúng tôi cùng nhau một bức tranh cát.

Phiên ngoại: Lộ Hằng

1

Không ngờ lại có người ngốc đến mức làm mất khăn quàng cổ.

Thôi, cũng không cười cô ấy.

Dù sao đó cũng là món đồ cô ấy cùng trân trọng, chắc là vì sợ ăn uống làm bẩn tạm bỏ vào túi.

Ừm, đại khái là khi ăn thì bỏ vào túi, sau đó lấy đồ khác thì làm rơi ra.

Như vậy phạm vi tìm khăn có thể thu hẹp lại rồi.

Khúc gỗ nhỏ đúng là ngốc thật, còn đăng vòng bạn bè cầu xin một vị thần mềm lòng giúp cô ấy tìm lại khăn.

Sao không nhắn riêng tìm tôi là được rồi.

Để mấy thằng con trai khác thấy được, chẳng là cho họ cơ hội sao.

Tôi xuất ngay bây giờ, từ hơn một giờ sáng đến khi trời sáng, mấy tiếng liền, định có thể tìm được.

Đợi khúc gỗ nhỏ ngày mai ngủ nướng dậy, hiện khăn đã được tôi tìm lại, chắc sẽ mê tôi chết mất.

Nghĩ đến thôi tôi đã cười rồi.

2

Chết tiệt, đúng là xui xẻo, vừa xuất đã xe tải tông trúng…

Xuất quân chưa thắng đã chết , khăn còn chưa tìm được, tôi đã đi đời rồi.

Nhưng trong cái rủi có cái may, không biết là thần thánh hay thứ gì đó, nói tôi có chấp niệm chưa rất mãnh liệt, cho tôi cơ hội quay về quá .

, tôi cũng biết chấp niệm của mình rất sâu.

Ngày nào cũng dồn nén câu “Anh thích em” trong lòng, bốn năm rưỡi liền không nói ra.

Ha, tôi đúng là nhát thật.

Không còn cách nào khác, sợ chọc thủng lớp giấy mỏng rồi cô ấy ghét.

Chết tiệt! Cô ấy đọc nhật ký của tôi rồi! Xấu hổ chết đi được…!!

Ơ…?

Hình như cô ấy và chấp niệm của tôi đã cộng hưởng, tôi quay về rồi…

3

Cô ngốc này chắc chắn là uống nhầm thuốc rồi, sao ngày nào cũng quyến rũ tôi—à không—ngày nào cũng khảo nghiệm tôi vậy hả?!

Chuyện quái gì này?!

Thôi bỏ đi, tôi cứ thuận nước đẩy thuyền, xem rốt cuộc cô ấy làm gì.

4

Hừ, đúng là kẻ chỉ giương thanh .

Tôi chỉ thổi nhẹ bên tai mà đã dọa cô ấy sợ xanh mặt.

Nhưng lần này cô ấy thật để tâm đến tôi, đối với Uông Y Chân, cô ấy không còn thái độ đẩy tôi ra nữa.

Rất .

Vì tôi mà ghen.

Tôi thích.

5

Khúc gỗ nhỏ lần này đã khôn ra, biết để khăn quàng trong ký túc xá rồi.

Có lẽ tôi an toàn rồi?

Nhưng thay đổi tiến trình việc như này, tôi lại lo sẽ ảnh hưởng đến cô ấy.

Khó thật…

Thôi vậy, cứ sống cho hiện tại đã.

Ít này, tôi cuối cùng cũng có thể đường đường nói tôi thích cô ấy.

Cho dù miệng cô ấy không chịu thừa nhận, nhưng cơ thể thì thật lắm.

Hừ, thừa nhận đi, Lâm Tiếu Nhan.

Em là thích anh.

Bây giờ, cuối cùng chúng tôi cũng có thể ở bên nhau rồi.

Hạnh phúc quá.

Giống như đang nằm mơ.

6

Được rồi.

Giấc mơ vỡ rồi.

Lần này đổi lại là cô ấy gặp tai nạn xe.

Hối hận đến chết.

Sớm biết vậy thì thà trực tiếp bắt lại, không vùng vẫy làm gì.

Giờ thì lại hại cô ấy, còn kéo cô ấy tới cái nơi quái quỷ này.

7

“Thần” chỉ mềm lòng đúng một lần, cho tôi cơ hội quay về quá , thay đổi quá .

Nhưng vị thần bà nhân từ, đã cứu cả tôi và Tiếu Nhan.

Dòng thời gian được viết lại một lần nữa.

dẫn chúng tôi cùng bức tranh cát này.

Hay nói đúng hơn, là bức tranh cuộc đời.

Tương lai của chúng tôi cũng sẽ rất .

Khi Tiếu Nhan vừa tới nơi quái quỷ này, thời gian ở lại rất ngắn.

Sau khi quay về, ký ức này của cô ấy sẽ tự động xóa bỏ.

Như vậy cũng .

Vốn dĩ tôi còn lo cô ấy hiện ra nguyên nhân thật tôi gặp tai nạn xe là vì đi tìm khăn quàng cổ.

Cô ấy định sẽ tự trách mình.

hỏi tôi có xóa luôn đoạn ký ức này hay không.

Tôi chọn giữ lại.

Tình cảm và tương lai của chúng tôi, thực cùng khó khăn có được.

Tôi sẽ trân trọng hết lòng.

【Hết truyện】

Tùy chỉnh
Danh sách chương