Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
ôm chăn cửa thiên điện
Vì nhận hai nên Tạ Hoài An giận dỗi dọn phòng ngủ chính
Cơ hội như ôm Phật cầu nguyện giữa lo khắc chết
… hiện giờ nhiệm vụ
“Hoài An~ An An~ mở cửa mà~”
Trời đất ơi giả giọng nũng nịu thật hợp với Muốn nôn
Hay là… mai Tâm lý hôm nay chuẩn đủ
xoay phía liền “cạch” một tiếng cửa phòng mở ôm ngang nhấc
Tạ Hoài An chặn giữa cửa và thân ánh mắt chớp
Hắn hít sâu một :
“Công chúa điện đã khuya nên nghỉ ngơi sớm thì ”
Dứt lời toan mở cửa ngoài
Ta tay vụng hôn lên
Hắn sững đồng tử mở to
Tới lúc phản ứng kịp cũng đáp một cách… mấy thành thạo
Chúng cửa hôn tới giường ánh mắt dần trở nên mê ly ngừng gọi tên
Ta chủ động cởi y phục bỗng bừng tỉnh
Không phản tác dụng
Vì nhiệm vụ quốc gia lập tức móc thứ đã chuẩn sẵn — thuốc xuân dạng phun
Nhìn ánh mắt dần mơ hồ thừa thắng xông lên trực tiếp định lột y phục
chạm tay đã đẩy mạnh
Bên ngoài vang lên tiếng “tõm” đầy kịch tính hồ nước
Ta lôi vài bản xuân cung đồ
Không nhớ quyển ghi y phục là phong ấn …
Không kịp nghĩ nhiều bắt nóng ran
Ta do dự cũng nhảy thẳng xuống hồ
ngoài đám ếch kêu ộp oạp hồ còn thêm hai kẻ bơi ếch thâu
17
Chứng minh cho thấy thân thể luyện võ khác hẳn thân thể luyện
Tạ Hoài An ngâm hồ một canh giờ hề gì
Ta chỉ ngâm nửa canh giờ đã sốt cao đến choáng váng
khi đường hoàng lên triều đây là lần thứ hai dâng tấu xin nghỉ
Phụ hoàng khi triều liền tới thăm
Ta vô áy náy cảm thấy khi thành nổi cái nhiệm vụ “giữ con bỏ cha” mà ngài giao
Nắm lấy tay ngài nước mắt lã chã
“Phụ hoàng nhi đủ mị lực câu dẫn nổi Tạ Hoài An…
Cái kế hoạch thể… đổi
Con sinh với khác cũng là sinh lắm ghi tên là chứ gì…”
“Choang”
Một tiếng vỡ sành vang lên nơi cửa
Tạ Hoài An đó tay chân luống cuống
Phụ hoàng lập tức rút tay :
“A Cẩm phụ hoàng chợt nhớ còn cả đống tấu chương phê đây”
Ngài lưng rời như thể quyết tâm sống còn đó
“Phụ hoàng~ Cha~ Chúng còn gặp ”
Ngài nhanh
Một đế vương thần tử trộm trách tội nội thị lơ là xoay bỏ trốn
Đến con gái cũng mặc kệ
là xứng danh… rể số một Đại Khánh
Thấy ngài thật sự xa đôi mắt Tạ Hoài An — nơi đó ngập tràn khiếp sợ giận dữ tổn thương lẫn lộn
Tự dưng trong lòng trào lên một trận bực bội
Rõ ràng chúng một chiến tuyến chột cái gì chứ
Tạ Hoài An lời chỉ lặng lẽ trừng mắt
Bị đến phát điên chăn trùm kín ngủ cái đã
mấy chốc đã ngủ
Không biết Tạ Hoài An rời lúc
18
Khi tỉnh cả công chúa ai tìm thấy bóng dáng Tạ Hoài An
Bọn chỉ thấy dắt một con ngựa hướng hoàng cung
Trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót mà gọi nổi tên
Chỉ biết rằng… nên cung một chuyến
19
Lúc tới hoàng cung phụ hoàng cứ như đã đoán sớm bày sẵn bàn cờ
thấy đã vẫy tay gọi nhiệt tình:
“A Cẩm đừng vội gì cả tới đây đánh với cha ba ván đã”
“Cha Tạ Hoài An… Ưm”
Lại nhét cho một miếng điểm tâm
“Đánh cờ xong gì cũng ”
Chờ đánh xong ba ván với ngài nôn nóng hỏi:
“Cha Tạ Hoài An ”
Phụ hoàng giễu cợt:
“Sao ”
“Không… cả đời cũng ”
thế trong lòng thấy chắc lắm
Như thể củng cố niềm tin nhấn mạnh :
“Con tuyệt đối thể kẻ thù”
Phụ hoàng mỉm :
“ kẻ thù là hổ nhưng ân là chuyện xứng đôi lứa”
Ta sững :
“Hả”
20
Năm đó hoàng hậu vẫn còn là tiểu thư nhà họ Tạ khi tới giết mẫu thân vốn dĩ diệt cả cho sạch
Lúc mua kẹo hồ lô gần đó
Đang chuẩn thì thấy hỏi thăm đứa bé sống trong căn nhà
Ta định lên tiếng thì một tiểu thiếu niên bịt miệng tránh
Hắn dắt một mạch xa
Tới khi gặp quan sai tuần tra mới thả tay họ đưa
Khi nhà chỉ thấy tiểu thư nhà họ Tạ bước cửa
Quan sai từng hứa tra án nhưng đó áp xuống
Cha chính là lúc tận mắt thấy quyền lực thể dễ dàng tước đoạt mạng mới quyết tâm trở tranh ngôi
Dân thể đấu với quan bởi căn bản thắng nổi
nếu là quan to thì
Khi đó chìm trong nỗi đau mẫu thân đã quên sự xuất hiện của tiểu thiếu niên
Đến khi tìm ân thì đã còn biết bắt
21
“Cha tìm với con” Ta trách
“Với tính cách của con biết thì giằng co giữa biết ơn và thù hận
biết đau khổ
Thà con chỉ hận ít cảm xúc còn thuần khiết”
“Vậy giờ ”
Phụ hoàng xoa :
“Cha đã nhất con cũng bỏ lỡ”
“Cha chỉ mong con thể rõ lòng ”
Nước mắt trào nhưng vẫn mạnh miệng:
“ từng cứu con nhưng cha ép cha cô giết mẹ con thì ”
“Không thể tha ”
Ta bật to
“ thì rõ hận cũng rạch ròi
Cha cô chuyện gì thì tự mang mạng mà đền
Còn thằng nhỏ tệ Cha đã âm thầm quan sát nó mười năm ”
“Hả” Ta lúc mơ hồ
“Hồi đó trong tiệc gia yến lúc cha đón cung nó tới tìm cha vì cứu mẫu thân con mà thấy áy náy Nó còn cưới con”
“Con còn nhỏ xíu Hắn bệnh ” Một bọng nước mũi trồi
Phụ hoàng chút ngại ngần đưa tay áo long bào :
“Nó chăm sóc con cả đời đó là cách an nhất”
“Vậy biên cương”
Phụ hoàng chột :
“Cha là… cha gả con gái chỉ chấp nhận con rể bản lĩnh tới ở rể”
Ta nghẹn lời vét hết trí não cũng chỉ tìm một cái lý do:
“ mà… khắc thê đấy cha cũng con chết sớm chứ”
“Hắn cũng như con thôi Hai cho thuốc độc hai vị hôn phu – thê của ”
“Con thì còn lý do: chặn thế lực của Đại hoàng tử Hắn giết gì”
“Hắn cũng chặn thế lực Hai nếu kết thông gia với Tướng quân tạo thế liên minh quá mạnh Không thể xảy ”
Ta úp mặt gối còn mặt mũi gặp
Nếu khắc thê thật…
Vậy suốt ngủ ôm đống kiếm gỗ đào đã Khâm Thiên Giám khai quang tụng thần chú là… là cái gì hả trời
22
rõ mọi ngọn ngành cuối cũng dám thẳng thắn đối mặt với lòng
Ta tay áo phụ hoàng:
“Vậy giờ giấu Tạ Hoài An ở ”
Phụ hoàng dang tay:
“Ta giấu bảo biên ải cho phép ”
“Cái gì cơ”
Ta giật nảy bật dậy
“Khoảng hai canh giờ khi con cung”
Lúc đó chắc vẫn còn đang ngủ say như chết…
“Sao sớm” – bất giác gào lên
Ngài dang tay:
“Con hỏi”
Ta cơ hội hỏi mở miệng là nhét đầy điểm tâm
Đến nước miếng còn suýt nghẹn chết mở miệng thế
Ta hít sâu một gượng nở một nụ giả tạo:
“Vậy nãy giờ chơi cờ với con ôn chuyện cũ là gì”
“ giữ chân con chứ ”
Phụ hoàng tỉnh bơ
Tỉnh bơ đến mức vung tay quất luôn
Thật đúng là phụ thân ruột
“Đi mau là còn bóng dáng ”
Phụ hoàng bên nhẹ nhàng thốt
Và cảnh hôm nay trong hoàng cung chính là: công chúa điên cuồng phi nước đại
23
Ta đến cổng thành binh lính canh gác thấy Tạ Hoài An rời thành
Hy vọng lập tức bùng lên trong lòng
Mang theo tia sáng đến Tướng quân — họ bảo thiếu gia trở
Không thấy
Đều thấy
Chắc gặp nên trốn
Ta rã rời công chúa liền thấy Tạ Hoài An đang ngoái từng bước rời
Ta vội vàng tới chặn định nắm lấy tay tránh
“Vi thần sắp Sau khả năng lớn kết thúc đời nơi sa trường Không dám lỡ dở công chúa ”
Hắn đưa một tờ giấy mở xem — là hưu thư
【Nguyện khi thê tử ly biệt một lần chải tóc ngọc tô mi ngài khéo tỏ vẻ đoan trang thục Chọn tài đức xứng đôi nơi sân vườn nên duyên hòa hợp Gỡ oán hóa kết chớ sinh thù hận Một bước chia lìa hai ngả an vui Lương thực ba năm xin dâng đầy đủ Kính chúc nương tử vạn thọ thiên thu】
Ta nước mắt đã ngừng tuôn rơi
xé
Hắn mấy lần giơ tay lên nước mắt cho nhưng xuống
Nhìn thấy dữ
Thẳng tay tay áo — thì tự
hôm nay cũng đã quá nhiều thêm một chút đáng gì
Cuối cũng mềm lòng ôm nhẹ giọng dỗ dành:
“Được công chúa thấy hưu thư mặt thì hưu hoà ly ”
Ta choáng váng ngây :
“Ngươi còn hưu ”
Hắn dùng ngón cái vuốt giọt lệ nơi khóe mắt
ngón tay cầm kiếm lâu năm đã đầy vết chai chỉ là động tác nhẹ nhàng vẫn cảm thấy đau khẽ rụt một chút
Chỉ một chút như thôi cũng lập tức nhận
Liền đổi sang dùng mu bàn tay cho
Giọng nhẹ như tơ:
“Ta dám Ta công chúa hưu ”
“Không hưu Ta thích ngươi nên hưu ngươi
Trừ phi ngươi khác Không — khác cũng hưu ngươi thiến ngươi”
Hắn rạng rỡ còn ấm áp cả nắng xuân tháng ba
“ nàng gì”
Ánh mắt sáng ngời như bầu trời đầy rơi xuống trong lòng
Ta nổi hứng trêu :
“Ta thiến ngươi”
Hắn bất ngờ hôn một cái thật nhanh:
“Ta biết nàng điều gì mà”
Hắn cũng :
“Ta thích ngươi Triệu Cẩm Sắc thích Tạ Hoài An”