Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Rồi đột nhiên, khuôn mặt méo mó, điên cuồng lao đến cào tôi: “ có tất cả rồi, tại sao vẫn cướp đi mọi thứ của tôi?! Cả Lục Thành Châu, cả trợ cấp nữa!”

Tôi nhíu mày, ghét bỏ né sang một bên, nhưng lại vô tình ngã vào một vòng tay vững chãi.

Tôi ngẩng , Diễn Hưu.

“Sao anh lại ?”

Anh ta bình thản đáp: “Mẹ tôi đợi mãi không thấy, sợ có nên tôi đến .”

Tôi gật : “Vậy đi thôi, đừng để dì Nguyễn chờ lâu.”

Diễn Hưu nghiêm túc nói người lính gác cổng: “ này, ta còn đến thì không cần báo nữa. còn gây rối cổng doanh trại, cứ giao công an xử lý.”

Không quan tâm đến tiếng chửi rủa cay độc phía của Tằng Uyển Uyển.

người một khi phạm sai lầm, luôn thích đổ lỗi người khác, mà không bao giờ chịu nhìn lại bản thân.

Vừa vào dì Nguyễn, tôi không thấy bà ấy đâu.

Tôi thắc mắc quay sang hỏi Diễn Hưu: “Dì Nguyễn đâu? Không phải dì ấy chờ tôi sao?”

Tai anh ta đỏ : “Có lẽ có việc đột xuất nên ra ngoài rồi.”

Tôi hiểu ý, cúi không nói gì.

Bỗng nhiên, anh ta đứng bật dậy, nghiêm túc nói:

“Đồng Đồng, anh năm nay 25 tuổi, cán bộ cấp đoàn, lương tháng 78 đồng. Khi đi làm nhiệm vụ có thêm tiền thưởng, hiện tại anh đã tiết kiệm được 1.500 đồng.

này kết , em không cùng mẹ anh, anh có thể riêng.

Anh nấu ăn, giặt giũ, khi cửa cứ để anh lo.

Em sinh thì sinh, không thì thôi. bố mẹ anh giục, anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Mặt tôi nóng bừng .

“Đơn kết anh đã viết xong, em đồng ý, anh sẽ lập tức đi lữ phê duyệt.”

Tôi cúi , lắp bắp: “Anh… em suy nghĩ đã.”

Anh ta trầm giọng: “Lời anh nói, sẽ luôn có hiệu lực. Anh sẽ yêu em như yêu Tổ quốc vậy.”

Về đến , tôi thấy Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ đang ngồi ủ rũ trên ghế sô pha.

“Bố, anh, có gì vậy? Sao trông hai người như mất sổ gạo thế?”

Tôi lo lắng lại gần.

Thẩm Duệ ngẩng , đôi mắt đỏ hoe: “ bối, bố không nỡ gả đi!”

Thẩm Ngộ mặt mày đau khổ, than thở: “Tôi ngay cái tên đó có vấn đề mà!”

Tôi nghệt mặt:

“Sao hai người được?”

Thẩm Duệ hừ lạnh: “Còn chưa phép mà đã gái của tôi, tưởng tôi dễ dãi lắm à?”

“Bố! họ Diễn ngay sát vách mình đấy!”

“Bố không quan tâm! không lấy chồng thì bố nuôi cả đời!”

“Anh nuôi em cũng được.”

Tôi chẳng buồn quan tâm đến hai người họ, quay về phòng.

Lời của Diễn Hưu cứ văng vẳng bên tai, tôi lăn lộn trên giường, không ngủ được.

Trong mơ, toàn hình ảnh của anh ta.

buổi huấn luyện của đoàn văn công, tôi lại gặp Diễn Hưu.

“Lần thứ mười hai trong tuần rồi đấy, anh không bận sao?”

Anh ta nghiêm túc đáp: “Lữ anh 25 tuổi rồi, nên sớm giải quyết cá nhân.”

Tôi bực bội đi.

“Đồng Đồng!”

Tôi quay lại, cau mày: “Lục Thành Châu? Anh làm gì ?”

Anh ta ấp úng: “Anh nhớ em, nên đến em.”

Tôi lạnh giọng hỏi: “Tằng Uyển Uyển đâu? Hai người không phải lúc nào cũng dính nhau sao?”

“Đừng nhắc đến ta nữa! không phải ta khiêu khích chia rẽ, chúng ta đã kết rồi!”

Anh ta làm bộ si tình.

“Đủ rồi! Chúng ta đã nói rõ ràng rồi, tránh xa tôi ra!”

“Đồng Đồng, chẳng phải em cố ý đến quân khu mà bố anh quen sao? Em đang ám anh đến em đúng không?”

Tôi nhìn anh ta ánh mắt khó tin: “Có bao giờ anh nghĩ đến bố tôi cũng ? Anh tôi cũng ?”

Anh ta lộ vẻ hoang mang.

Tôi khoác tay Diễn Hưu bên cạnh: “Giới thiệu một chút, phu của tôi.”

Lục Thành Châu lảo đảo một , lẩm bẩm: “Không thể nào! Em làm vậy để chọc tức anh đúng không?”

Anh ta giơ tay định kéo tôi lại.

Diễn Hưu một , nhấc anh ta ra xa: “Cư xử đàng hoàng thê của tôi.”

Không xa có tiếng chân dồn dập.

Hai người lính chạy tới, khống chế Lục Thành Châu.

“Đa tạ Đoàn Diễn, Lục sư đã bắt vì tội tham nhũng. Chúng tôi đến để trục xuất Lục Thành Châu.”

Lục Thành Châu vùng vẫy, la hét: “Đồng Đồng! Cầu em nói giúp chú Thẩm, ông ấy giúp bố anh! Anh đồng ý em!”

Tôi nghiêm túc nói hai người lính: “Mau đưa anh ta đi đi, nói nhảm quá nhiều rồi.”

Tằng Uyển Uyển gái của chiến hữu bố tôi, mẹ ta bỏ trốn theo người khác, còn lại một mình ta.

Tôi nhìn Lục Thành Châu, cười mỉa: “Sao? Không cam tâm à?”

Anh ta sững người, quay bỏ chạy.

Tôi khó hiểu: “Anh ta chạy đi đâu thế?”

Diễn Hưu chậm rãi nói: “Đi lữ giấy kết .”

Một tháng .

Bố tôi báo tin, khi cha của Lục Thành Châu bắt vì tham ô, họ Lục hoàn toàn sụp đổ.

Lục Thành Châu trục xuất về đội Thanh Phong.

Anh ta không chịu nổi cú sốc, suốt ngày oán trách Tằng Uyển Uyển.

Hai người giằng co đến mức mất kiểm soát, cuối cùng giết chết lẫn nhau.

Tôi nhướng mày, lắc .

Xem như một món quà bất ngờ.

“Bố, anh, hai người đã chuẩn bài phát biểu trong lễ của chưa?”

Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ ôm nhau khóc rống.

End

Tùy chỉnh
Danh sách chương