Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Mắt hắn đỏ hoe nhìn ta:

“Nương, là con bị phản bội! Vì sao người cứ nhắc tới huynh trưởng và phụ thân, đâu phải con ép họ ra trận? Cũng đâu phải con bảo họ đi chết?”

Ta vung tay tát cho hắn tỉnh rượu.

“Lúc ta trở về mới phát hiện tính tình ngươi đã lệch lạc.”

“Nhưng nghĩ rằng ngươi là con ta nên ta mới không nỡ buông tay.”

“Ta mang ngươi kè kè bên mình, lấy họ ra để răn dạy ngươi – đó là ta sai.”

“Ta không biết dạy con, ta nhận.”

Ta mặc kệ hắn bất mãn, chỉ gọi hộ vệ tới kéo hắn đi.

“Người đâu, mang Thẩm Độ giao cho Đại Lý Tự.”

“Giết người thì đền mạng, nợ tiền thì trả tiền!”

Hắn bò tới túm lấy mũi giày của ta:

“Nương, không phải con! Không phải con giết nàng! Nàng trượt chân ngã, thầy thuốc không tới nên nàng chảy máu mà chết…”

Ta rút chân ra:

“Thế thì sao?”

“Trong lòng ngươi, nàng là thê tử của ngươi, thấy chết không cứu – cũng là tội.”

Hắn bị người hùng hổ lôi đi.

Vạn bá không đành lòng nói:

“Lão phu nhân…”

Ta cúi đầu chọn sách đọc cho Ngọc Trân hôm nay:

“Yên tâm. Hắn không chết được.”

13

Thẩm Độ bị giam ở Đại Lý Tự hai tháng thì khí thế tiêu tan.

Người trong Đại Lý Tự cũng biết nhìn người, họ xem ý ta, cũng xem ý hoàng thượng nên chẳng lâu sau đã thả hắn ra.

Hắn quỳ trước mặt ta, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Ta uống một ngụm trà, thấy hắn im lặng, bèn cười nói:

“Ta không nỡ giết ngươi, nhưng có thể giam cầm ngươi.”

“Ngươi về tổ địa, ở trong từ đường mà cầu khấn phụ thân, thúc thúc, huynh trưởng, tự hỏi xem ngươi sai ở đâu.”

Nói rồi, ta xoay người rời đi.

Ngày mai là yến tiệc đầy năm của Bình An và Như Ý.

Ta còn phải đi xem hai chiếc khóa vàng của chúng được đánh theo kiểu dáng nào.

Thẩm Độ bị người đưa đến vùng biên cương xa xôi tận Tây Bắc.

Cứ để hắn hứng gió từng thổi qua mặt tổ tiên, ăn thứ lương khô mà tổ tiên từng ăn, nhìn sa mạc mà họ từng trông thấy.

Cho hắn biết, cái cơ nghiệp mà hắn không tốn một chút sức lực nào để có được thì cũng có thể dễ dàng bị hắn phá nát như thế nào.

14

Ngọc Trân rất giỏi trong việc dạy dỗ con cái.

Dù sao thì vẫn giỏi hơn ta.

Ta chỉ biết kể cho Bình An và Như Ý nghe những câu chuyện trên chiến trường, kể về phong thổ nhân tình dọc bốn phương biên cảnh mà ta từng đi qua.

Không ít lần ta tiếc nuối vì Ngọc Trân chưa từng nếm trải tư vị tình yêu.

Ta từng nói, chỉ cần nàng muốn thì ta sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, để nàng có thể gả đi, tìm lấy một mối lương duyên riêng của mình.

Nàng chỉ mỉm cười:

“Mẫu thân à, hiện giờ con có nhi nữ bên cạnh, có người thương yêu, nắm quyền hành trong tay, kinh thành không biết bao nhiêu quý phụ nhân ngưỡng mộ con được thanh tĩnh, không có trượng phu làm phiền.”

“Giờ người lại muốn đẩy con vào hố lửa, chẳng phải là không thương con hay sao?”

Ta bị nàng chọc cho bật cười ha hả, nhưng trong lòng cũng đành thừa nhận: nay đã chẳng còn là thời của chúng ta nữa rồi.

Kinh thành không thiếu nam tử tốt, nhưng bọn họ ba thê bảy thiếp, đặt quyền thế lên đầu, chẳng ai xứng đáng với Ngọc Trân cả.

Vậy nên ta cứ lặng lẽ ở bên họ, cùng nhau trải qua tháng đổi năm dời.

Cho đến khi Bình An đến tuổi đội mũ cài trâm, Như Ý bước vào tuổi cập kê.

Chứng kiến Bình An cưới thê tử, Như Ý gả vào cao môn.

Nghe tin Bình An có con, Như Ý mang thai.

Trong phủ ngày một rộn ràng hơn.

Còn ta lại ngày một nhiều lần mộng thấy Thẩm Tòng An.

Cuối cùng, ta cũng dần dần mê man rồi quên đi không ít sự việc.

Hôm ấy, tôn tử, tằng tôn vây quanh đầu gối ta, hôn tử ngồi bên cạnh ta, thậm chí hoàng đế cũng đích thân giá lâm.

Ta trông thấy hoàng đế còn định run run đứng dậy hành lễ, sau lại đột ngột thốt lên một câu:

“Ngọc tiểu tử, con lớn thế này rồi à.”

Hắn nắm tay ta thật chặt, nhẹ giọng đáp:

“Vâng, Nguyệt a di, con lớn rồi.”

Ta nhoẻn miệng cười, tay chỉ về phía Ngọc Trân:

“Đây là tỷ tỷ của con. Về sau nàng muốn đi dạo khắp non sông, viết truyện ký, con nhớ sai người bảo vệ nàng chu đáo.”

Tựa như rất nhiều năm trước, ta cũng từng căn dặn Minh Viễn dẫn A Ngọc đi tuần như thế.

Sau cùng, ta nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, trông thấy phu quân ta.

Chàng vẫn mang dáng vẻ thiếu niên như thuở nào, trên người khoác giáp bạc, cưỡi trên tuấn mã, từ hoàng hôn phía xa mà bước đến.

“Thê tử, vi phu đến rồi.”

Ta mắng yêu:

“Đồ chết bầm, sao bây giờ mới tới.”

Hai người một ngựa cùng nhau rong ruổi tới chân trời.

(Hoàn chính văn).

Ngoại truyện – Ngọc Trân

1

Từ nhỏ ta đã không thích váy áo trâm cài, chỉ thích màu đỏ của chiến bào.

Nhưng thân thể ta yếu đuối, không cưỡi được ngựa, cũng không múa nổi đao.

Mẫu thân cười mắng ta là con khỉ, còn tổ mẫu thì hay ôm ta vào lòng, kể ta nghe chuyện về các nữ anh hùng.

Người khiến ta ngưỡng mộ nhất chính là Minh Nguyệt tướng quân – Lý Vân Nguyệt, chính thất của Thẩm tướng quân.

Bọn họ cùng tiên đế chinh chiến thiên hạ, trải qua bao trận đánh máu lửa để bảo vệ giang sơn.

Ta mỗi lần nghe đều chìm đắm vào đó, đến cả trong mộng cũng gọi tên Minh Nguyệt tướng quân.

Cho tới năm tám tuổi, ta may mắn được tận mắt gặp bà.

Bà đúng như ta tưởng tượng – oai phong lẫm liệt, thúc ngựa chạy giữa màn đao quang kiếm ảnh rồi ôm ta lên ngựa phóng đi.

Lần đầu tiên trong đời ta được cưỡi con ngựa chạy nhanh đến vậy.

Gió rít qua đầu ngón tay, ta nhìn sống mũi cao, cặp mày anh khí của bà, trong lòng bỗng thấy an yên.

Chính là nữ anh hùng như vậy đã gìn giữ giang sơn này.

Sau đó ta nghe nói Thẩm gia lâm vào cảnh bị vây khốn, đó cũng là lúc ta quyết tâm phải gả cho Thẩm Độ – dù hắn khi đó là kẻ chẳng ai ưa nổi, nhưng có lẽ là mầm sống cuối cùng của Thẩm gia.

Quả thật hắn rất đáng ghét.

Nhưng nhà họ Thôi chúng ta là danh môn vọng tộc, ta tin rằng mình có thể dạy dỗ ra một đứa con như Minh Nguyệt tướng quân đã từng.

Trận chiến năm đó là một chiến thắng thảm khốc.

Tất cả nam nhân Thẩm gia ra trận đều tử trận.

Minh Nguyệt tướng quân trở về trên cáng với đôi tay ôm chặt linh cữu phu quân, bà đóng cửa tĩnh dưỡng suốt ba năm nên ta chưa từng thấy bà xuất hiện ở các yến tiệc, trong lòng cũng lo lắng ít nhiều.

Cho đến một ngày trong cung yến, ta nhìn thấy bà ngồi ngay ngắn tại vị trí, môi tái nhợt nhưng thần thái rực rỡ.

Khi ấy ta mới cảm thấy yên lòng.

Trước khi ta xuất giá, phụ thân còn khuyên nhủ:

“Trân nhi, Thẩm Độ không phải nhân duyên tốt lành. Chỉ cần con mở lời thì phụ thân sẵn sàng mang cái mặt già này đi hủy hôn. Với gia thế của nhà ta, đâu sợ không có ai xứng đôi cùng con. Có thể không yêu nhưng chí ít sẽ tôn trọng nhau đến bạc đầu.”

Ta chỉ ôm sách cảm tạ ân ý của phụ thân:

“Con xưa nay chẳng hiểu nổi chân lý của việc kết hôn. Với con, cái gọi là thể diện chẳng qua chỉ là một sự thỏa hiệp. Mà con thì không muốn thỏa hiệp, cho nên gả cho ai cũng thế thôi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương