Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Tôi mơ hồ: “Sao vậy?”

Một thực tập sinh trước đây tôi từng giúp đỡ đưa điện thoại cho tôi xem.

Trong ảnh là tôi — đang cầm một bộ đồ trẻ em, cười ngây ngô đúng kiểu “cô gì của cháu đây”.

Trương Cầm lên tiếng: “Chu Lộc, chẳng lẽ cái gọi là ‘không khỏe’ của cậu là vì có bầu à? Không thì ai đời lại đi nhìn đồ trẻ con làm gì? Trước giờ tôi đâu có thấy cậu thích mấy cái đó.”

Tôi gật đầu bình tĩnh: “Đúng vậy, tôi đang mang thai.”

Mọi người trố mắt.

Trương Cầm liền hỏi bố đứa bé là ai.

Thật ra hiện tại giữa tôi và Lâm Thâm vẫn chưa có gì rõ ràng, tương lai thế nào cũng chưa biết, nên tôi chỉ lắc đầu không trả lời.

Nhưng Trương Cầm cứ tưởng tôi đang chột dạ, bắt đầu nói mấy lời bịa đặt khó nghe.

Cô ta nói từng thấy tôi đi với mấy ông hói bụng phệ, chắc gì không phải làm tiểu tam cho ai đó — nói càng lúc càng quá đáng.

Đúng lúc tôi không chịu nổi nữa, chuẩn bị tát cô ta một cái thì Lâm Thâm lên tiếng:

“Những gì Trương Cầm vừa nói, tôi đều đã ghi âm lại và báo công an. Phiền cô chuẩn bị bằng chứng để chứng minh tất cả đều là sự thật, không có gì là bịa đặt.

“Nếu không, thì đó chính là hành vi vu khống và bôi nhọ danh dự nghiêm trọng của Chu Lộc. Cô sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.”

Mặt Trương Cầm trắng bệch, cười gượng: “Tổng giám đốc Lâm, anh đừng nghiêm trọng vậy, tôi chỉ đùa chút thôi mà.”

Lâm Thâm quay sang hỏi tôi: “Chu Lộc, em thấy buồn cười không?”

Tôi lắc đầu: “Không hề buồn cười.”

Anh lại hỏi mọi người xung quanh: “Còn các bạn thì sao?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu như trống bỏi: “Không buồn cười chút nào.”

Sự việc kết thúc bằng việc Trương Cầm bị cảnh sát đưa đi.

Dù cô ta có van xin cỡ nào, Lâm Thâm cũng không nói thêm một lời.

Đến khi cô ta sắp bị dẫn đi, anh mới mở miệng: “Người cô nên xin lỗi là Chu Lộc. Từ đầu tới cuối, cô còn chưa nói với cô ấy một câu nào.”

Trương Cầm sững người, bấy giờ mới hiểu ra — nhưng đã quá muộn.

Sau khi cô ta bị đưa đi, mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán — tôi với Lâm Thâm rốt cuộc là mối quan hệ gì?

Lâm Thâm chỉ nói một câu mơ hồ: “Không thể không có.”

Có người đoán là anh đang nói tôi là trợ lý không thể thiếu của anh.

Cũng có người quả quyết: chắc chắn là có tình cảm.

Tôi chỉ mỉm cười nói: “Mọi người đoán đi.”

Vì thật ra… tôi cũng không chắc câu đó của anh mang ý gì.

Về sau tôi hỏi Tiểu Nguyệt, cô ấy đáp: “Còn gì nữa, rõ ràng là anh ấy thích cậu rồi.”

Mẹ tôi cũng nói: “Sau một thời gian quan sát, mẹ thấy thằng bé đó đúng là rất thích con đấy.”

Anh ấy… thật sự thích tôi sao?

Có lẽ vì Lâm Thâm quá xuất sắc, khiến tôi luôn có cảm giác mọi thứ như không thật, khiến tôi thấy mình chẳng dám tin.

Dù sao thì… tôi cũng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.

Chín giờ tối, Lâm Thâm vẫn chưa về, tôi ngồi một mình trên sofa xem tivi.

Lúc đó có một cuộc gọi lạ đến: “Xin chào, xin hỏi cô là cô Chu Lộc phải không ạ?”

“Tôi đây, xin hỏi ai đang gọi vậy?”

“Tôi là nhân viên nhà hàng món ăn riêng, anh Lâm Thâm đã uống say, có thể phiền cô đến đón anh ấy được không?”

Tôi vội vàng chạy tới.

Người phục vụ gọi điện cho tôi đang đứng ở cửa, vừa thấy tôi liền vội vã bước tới:
“Cô Chu Lộc đúng không?”

Tôi gật đầu.

Cô ấy dẫn tôi đi quanh co mấy lượt rồi đến một phòng riêng.

Vừa bước vào, tôi thấy Lâm Thâm đang nằm trên sofa.

Có lẽ sợ ánh đèn làm anh khó ngủ, đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu lên người anh.

Tôi bước lại gần, thấy lông mày anh lúc nhíu chặt, lúc lại giãn ra, môi khẽ cong lên như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Dường như cảm nhận được điều gì, anh bất chợt mở mắt.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương