Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Thương trường ở ngoại thành kinh đô.
Lưu Trạm bị các tôn thất vây quanh, phi chạy một vòng.
Ta , trên kệ có thịt nai nướng, bóng loáng dậy mùi thơm.
Thịt tươi mềm, gia vị vừa miệng.
Ngon.
Không biết là miếng thứ mấy, màn đột nhiên bị vén lên.
Mang và hương vị cỏ lá.
Lưu Trạm trở .
Hắn đi vài trước mặt ta, bóng che phủ xuống.
“Còn ăn nữa?” Giọng hắn có đó không đúng.
Ta cầm que tre, ngẩng đầu chớp mắt: “Ừ, ngon.”
Hắn đưa tay dọn đĩa đi.
“Thịt nướng hỏa lớn, khó tiêu hóa.”
Ta: “…”
Hắn đứng ta một lúc, thở dần êm dịu.
mắt đậu trên mặt ta, có nặng nề.
Một lát sau, hắn thấp giọng dò hỏi:
“…Ra ngoài đi một vòng? Ta đi.”
Ta nghi ngờ mình nghe nhầm.
“ ta đi?”
Hắn “ừ” một tiếng, ngữ nghiêm túc:
“Đã ra ngoài , ta đi.”
15
vỗ mặt.
đầu hạ, mang hương vị cỏ xanh.
Mọi thứ trước mắt biến thành dải màu chảy trôi.
Xanh là thảo nguyên, nâu là đất đai, thỉnh thoảng lóe lên bộ y phục cưỡi sặc sỡ.
Nhìn không rõ ràng, chỉ có sự chóng mặt do tốc độ mang lại.
Mặt đất chao đảo, lùi phía sau.
Có thể cảm nhận được sự co duỗi của cơ bắp , nhịp tim của Lưu Trạm, và sức mạnh từ cánh tay hắn.
“Sợ thì nhắm mắt lại.” Giọng hắn hòa trong .
Ta nhắm mắt.
Các giác quan khác trở nên rõ ràng hơn.
lớn hơn, vén tóc bay.
Thậm chí có thể nếm được một tí ngọt trong , đại khái là hương dại.
là kích thích hiếm có.
Tiếng , tiếng vó dần xa.
bụi nhạt đi, hương nồng dần.
Lưu Trạm ghìm cương, chậm lại.
Hắn ta rẽ một khúc quanh, dừng lại.
“ .” Giọng hắn căng lên, “Phía trước có một tường dại, nở… cũng được.”
Hắn xuống , đưa tay đỡ ta xuống.
Chân đạp đất , vạt váy phủ cỏ.
Hương nồng nặc, bao bọc lấy ta.
Ta hít một sâu.
Đi vài , hỏi hắn:
“Vừa cố ý quay , là để ta ngửi hương tường vi?”
Yết hầu hắn lăn động, “ừ” một tiếng ấm ức.
Thừa nhận .
Ta ngây .
Không giống hắn nào.
Chưa kịp phản ứng, hắn lại mở miệng.
Giọng thấp, nhưng rõ ràng:
“Chúc Từ, lời đêm đó của ta, là nghiêm túc.
“Không phải say rượu, không phải phát cuồng.
“Ta chính là… thích . Rất sớm đã như vậy .”
Hắn dừng lại, tốc độ nói nhanh hơn:
“Cho nên, đừng hòng trốn tránh. Cũng đừng giả bộ không hiểu.”
Ta hoàn toàn choáng váng.
Ta không biết xử trí ra sao.
Không ngờ, bờ tường vi dại, hắn lại giãi bày một lần nữa.
Má nóng bừng.
Ta mở miệng, muốn nói đó.
Ví như “biết ”, hoặc “ im đi”.
Nhưng một chữ cũng không thốt nên lời.
May thay, ta không nhìn thấy.
Không cần đối diện với mắt nóng bỏng của hắn.
16
Yên lặng một lúc, hắn chạm cánh tay ta.
“Nói đi.”
Ta có thể nói chứ.
Ta cũng chưa từng trải qua chuyện này, mặt còn nóng ran, đầu óc mụ mị.
Mong đợi ta nói cái ?
“,” giọng hắn căng thẳng, “ không thích ta sao?”
“Cũng không hẳn là…” Ta day day ngón tay, nén nỗ lực lâu, “chính là… trời ơi.”
Cạn lời.
Hắn nghẹn lại, một lúc lâu, thở ra một nặng nề.
“Được,” hắn kéo ta đi , nghiến răng, “ cứ mài mòn ta đi.”
17
sau, Lưu Trạm gượng kéo ta đi nghe hát.
Toàn là những tài t.ử giai nhân.
“Thư sinh lạc nạn gặp thiên kim, nữ t.ử si tâm phụ tình lang.”
Vở “Hận hải tình thiên” thịnh hành nhất hiện nay.
Nghe nỗi đầu ta nhức nhối.
quá đáng.
Ta véo móng vuốt Phú Quý, thì thầm lẩm bẩm:
“Thư sinh này đầu óc có vấn đề à? Công danh không thi, lại cứ nhảy sông.”
“rắc” một tiếng, Lưu Trạm bóp vỡ quả óc chó.
Hắn mặt đen xì vẫy tay: “Đổi vở khác!”
Vở tiếp càng tuyệt hơn.
Tiểu thư nhà giàu vì làm vườn nghèo mà đoạn tuyệt với gia đình, cuối cùng c.h.ế.t cóng ngoài đường.
Ta bối rối.
“Nàng ấy mưu cầu chứ? Cửa hàng cha mẹ để lại, đủ ăn mười đời. Sao lại chạy làm vườn nuôi không nổi mình?”
Lưu Trạm: “…”
Hắn nhìn chằm chằm ta, mắt phức tạp, muốn tìm ra dấu vết giả ngốc.
Cuối cùng, thất vọng dựa lưng ghế, xoa thái dương, vẫy tay cho đoàn hát lui xuống.
“Thôi vậy,” hắn bất lực, “đàn gảy tai trâu.”
18
Cuối cùng vẫn là giải cứu ta.
ấy có một bằng hữu giang hồ, quen biết một thần y.
nhờ ấy đường, mời thần y chẩn trị cho ta.
Thần y là một lão ít lời, ngón tay khô ráo ấm áp.
bắt mạch, lật mí mắt xem rất lâu.
Trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói:
“Mạch ứ tắc. Chữa trị phiền phức, phải chịu tội.”
“Ta trước tiên hành châm, thông lạc hoạt huyết. Sẽ có cải thiện.”
Ta gật đầu: “Nhờ phiền đại phu.”
Khi hành châm, cảm giác cải thiện rõ ràng.
Nhưng ta còn chưa làm , đã nghe thấy tiếng hít mũi .
Lưu Trạm đứng , chân mày nhíu chặt, dường như kim châm thân thể hắn.
Mũi tiếp , hắn hít , rơi lệ.
Mũi tiếp nữa, lại hít , rơi hai giọt lệ.
Nhân lúc đại phu quay lấy kim, ta nghiêng đầu nói nhỏ: “…Ta sự không sao.”
Hắn không nói, giọt lệ tí tách rơi.
ngồi một uống trà, mắt lướt qua hắn.
Đặt xuống chén trà, tiếng vang thanh thúy.
Giọng nhạt nhẽo, “Đi xuống nhà bếp xem t.h.u.ố.c đi.”
Lưu Trạm ưỡn cổ muốn phản bác, bị một mắt lườm lại.
Hắn lần lữa, một ba lần ngoảnh lại đi.
Hành châm xong, đại phu thu dọn, cung nữ lui xuống.
Chỉ còn ta và .
Không nổi hương thảo dược.
Ta véo đầu ngón tay, bối rối lại nổi lên.
“Mẫu thân,” ta do dự, “con… hình như, không thích Lưu Trạm thế.”
dường như sớm đã đoán ta sẽ hỏi điều này.
vạch tro trong lư hương, giọng không d.a.o động:
“Con có ghét hắn không?”
Ta lập tức lắc đầu: “Không ghét.”
“Hắn hầu hạ con hầu hạ không tốt?”
“…Rất tốt.”
“Vậy chẳng phải được sao.” ngẩng mắt, mắt trong sáng, “Bản thân con thoải mái là quan trọng nhất.”
“Nghĩ nhiều như vậy, mệt lắm.”
Đúng là lý lẽ như vậy.
Lưu Trạm ở , khiến ta yên tâm.
Nhưng…