Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9KXqYtnX5Y

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

“Có phải em đang tìm cái này không?”

Tôi lấy từ túi ra một chiếc máy nghe lén nhỏ.

Cái này tôi vừa nhặt dưới gầm bàn đá ở hành lang.

Nhìn thấy thiết bị nghe lén, mặt Thẩm Nguyệt Đình lập tức tái nhợt.

9

“Cái này không phải của em!” Thẩm Nguyệt Đình cãi bướng đến cùng.

“Ồ?” Tôi xoay xoay chiếc máy nghe lén trong tay.
“Thế của ai? Chẳng lẽ nó mọc chân tự chạy vào đây à?”

“Em không biết!” Cô ta vẫn chối.
“Thẩm Tinh Dao, chị đừng có vu khống em!”

“Tôi có vu hay không, chỉ cần báo cảnh sát đến kiểm tra, chẳng phải rõ ngay à?”

Vừa nghe đến báo cảnh sát, Thẩm Nguyệt Đình lập tức hoảng loạn.

“Đừng mà!” Cô ta lao tới định giật món đồ trong tay tôi.
“Chị, chị không được báo cảnh sát!”

Tôi dễ dàng né ra.

“Tại sao không được? Không phải em nói em không làm sao?”

“Em…” Thẩm Nguyệt Đình sốt ruột đến mức sắp khóc.
“Chị, em sai rồi! Em thật sự biết sai rồi! Chị đừng báo cảnh sát, nếu không em tiêu mất!”

“Giờ mới biết sai? Muộn rồi.”

Tôi rút điện thoại, giả vờ ấn số.

“Bịch” một tiếng, Thẩm Nguyệt Đình quỳ sụp xuống.

“Chị! Em xin chị! Là Mạnh Trạch Khải! Anh ta ép em làm!”

Cuối cùng cô ta cũng khai ra kẻ đứng sau.

Mạnh Trạch Khải?

Tôi nheo mắt.
Quả nhiên là hắn.

Màn hình bình luận nhốn nháo.

【Tuyệt vời! Dao Dao quá ngầu!】
【Con em gái trà xanh này, phải trị thế này mới đúng!】
【Tên cặn bã Mạnh Trạch Khải kia, vẫn chưa chết tâm hả? Phật tử mau ra xử hắn!】

“Hắn bảo em làm gì?” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Hắn… hắn bảo em tìm… tìm một tập tài liệu cơ mật của tập đoàn Phó thị.” Thẩm Nguyệt Đình vừa khóc vừa nói,
“Hắn nói chỉ cần lấy được, sẽ cho em một số tiền lớn, còn… còn hứa với em…”

Cô ta không nói tiếp, nhưng tôi cũng đoán được.

Chỉ là những lời hứa bẩn thỉu.

Đúng là đồ ngu.

Bị người ta lợi dụng mà còn giúp người ta đếm tiền.

“Tài liệu đâu? Tìm được chưa?”

“Chưa… chưa tìm thấy.” Cô ta lắc đầu.

“Cút đi.” Tôi chẳng buồn nói thêm.
“Từ nay đừng để tôi thấy mặt.”

“Chị…”

“Không cút, tôi đổi ý bây giờ.”

Thẩm Nguyệt Đình sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.

Tôi nhìn theo bóng dáng chật vật của cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.

Chuyện này, tuyệt đối không dừng ở đây.

Tôi quay người, định rời khỏi phòng làm việc, thì đụng phải một lồng ngực ấm áp.

Không biết từ bao giờ, Phó Dụ Hành đã đứng ngay sau lưng tôi.

Anh không ngồi xe lăn.

Anh lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

“Anh đã nghe hết rồi?” Tôi hỏi.

“Ừ.”

“Anh… đến từ bao giờ?”

“Từ trước khi em vào.”

Tim tôi giật thót.

Nghĩa là, những chuyện vừa xảy ra, anh đều thấy.

“Tại sao không ra?”

“Anh muốn xem, Dao Dao của anh sẽ xử lý thế nào.”
Anh đưa tay ôm tôi vào lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu tôi.
“Làm tốt lắm.”

Trong giọng anh, mang theo chút ý cười khen ngợi.

Tôi dựa vào lòng ngực anh, nghe nhịp tim vững vàng, trong lòng bỗng thấy an yên.

“Còn Mạnh Trạch Khải thì sao…”

“Để anh.” Anh nói, “Dám động vào người của anh, phải trả giá.”

Giọng anh nhạt nhẽo, nhưng lại toát ra một sự lạnh lùng khiến người ta rùng mình.

Tôi chợt nghĩ, cái kết của Mạnh Trạch Khải sẽ rất thảm.

10

Mọi chuyện, đúng như tôi dự đoán.

Ngày hôm sau, tập đoàn Mạnh thị nổ tung với một loạt bê bối.

Trốn thuế, gian lận tài chính, cấu kết với quan chức…

Từng chuyện một, đều bị khui ra.

Cổ phiếu Mạnh thị rơi thẳng đứng chỉ sau một đêm.

Cha của Mạnh Trạch Khải bị bắt đi điều tra.

Nhà họ Mạnh, xong rồi.

Người đứng sau giật dây, ai cũng đoán được.

Tôi nhìn bản tin, thấy Mạnh Trạch Khải bị đám phóng viên vây chặn trong bộ dạng nhếch nhác, không hề có chút thương hại.

Đáng đời.

Phó Dụ Hành ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi.

“Hả giận chưa?”

“Ừ.”

“Từ giờ, ai dám bắt nạt em, kết cục sẽ còn thảm hơn hắn.”

Giọng anh đầy cưng chiều.

Tôi mỉm cười, quay người, vòng tay ôm cổ anh.

“Anh Phó, thế này là lấy việc công trả thù riêng à?”

“Đúng.” Anh không hề do dự.
“Thù riêng của anh, chính là em.”

“Trừ em ra, không ai được phép bắt nạt em.”

Lại nói lời yêu thương nữa rồi.

Người đàn ông này, từ sau khi tôi xé đứt chuỗi hạt, kỹ năng dường như toàn cộng vào nói lời ngọt và… làm mấy chuyện khác.

Màn hình bình luận lại hú hét.

【Trời ơi! Chồng nhà người ta!】
【Người đàn ông này khiến người ta có cảm giác an toàn quá mức! Lấy chồng phải lấy Phó Dụ Hành!】
【Mạnh Trạch Khải đáng đời! Dám động đến người của Phật tử! Đây là hậu quả!】

Giải quyết được phiền phức từ nhà họ Mạnh, cuộc sống của tôi yên ổn hơn hẳn.

Tình cảm giữa tôi và Phó Dụ Hành cũng ngày một sâu đậm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương