Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Triệu Tư Tư hét lên, vừa khóc vừa la:

“A Trì! Em không cố ý… Em mang thai con anh, chẳng lẽ anh không quan tâm đứa bé sao?”

Phó Trì nhìn cô ta với ánh mắt âm u, bật cười lạnh:

“Cô chắc đó là con tôi à?”

Anh buông tay, giọng sắc như dao:

“Cút!”

Triệu Tư Tư ôm đầu, không dám nhìn anh lần nữa, hoảng loạn bỏ chạy.

Cô ta đi rồi, hành lang vắng lặng chỉ còn lại ba người chúng tôi, bầu không khí rơi vào im lặng.

Bất ngờ, Phó Trì nghiêng đầu nhìn Cơ Đông Dương:

“Đông Dương, anh thích Hứa Mạn à?”

Cơ Đông Dương nghe vậy mặt đỏ bừng, lắp bắp:

“Anh… anh nói cái gì bậy bạ thế hả?!”

Phó Trì chẳng buồn để ý, đôi mắt đen thẫm khóa chặt lấy tôi, lời thì nói với Cơ Đông Dương:

“Anh có thích cũng vô ích. Hứa Mạn là vợ tôi. Cô ấy cả đời này chỉ có thể ở bên tôi.”

Nói xong câu đó, Phó Trì thu lại ánh mắt, quay người rời đi.

Tôi thấy Cơ Đông Dương đuổi theo, hạ giọng trách mắng:

“Phó Trì, anh cứ thế này hoài… không sợ Hứa Mạn ly hôn với anh à?”

Hai chữ “ly hôn” dường như chọc trúng Phó Trì, anh khựng bước, hồi lâu mới đáp:

“Cô ấy sẽ không.”

Tôi nhìn tin nhắn Cơ Đông Dương vừa gửi tới:

“Tên khốn đó chẳng qua là dựa vào việc em còn yêu hắn, nên mới dám làm tới như vậy.”

Cơ Đông Dương là tay chơi có tiếng, bên ngoài nói anh ta trăng hoa vô độ, đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn.

Lý do – theo lời anh – là không muốn bị trói buộc.

Ngay cả Cơ Đông Dương còn thấy anh ta là tên khốn.

Vậy mà Phó Trì, anh ta dựa vào đâu để chắc chắn, tôi sẽ mãi mãi yêu anh ta?

3

Có lẽ khi còn trẻ, chẳng ai ngờ được tình yêu rực cháy năm ấy, rồi cũng sẽ thành chán ghét, lời qua tiếng lại tổn thương nhau.

Năm mười bảy tuổi, Phó Trì sở hữu tất cả – học thức, gia thế, ngoại hình, tính cách tốt – là người rực rỡ nhất trường Nhất Trung Hoa An.

Khi ấy tôi chưa hiểu tại sao giữa đám đông ồn ào, ánh mắt tôi chỉ tìm thấy cậu ấy.

Về sau mới biết, khi vạn vật đều là anh ấy, thì ánh nhìn chẳng thể hướng về ai khác.

Còn Hứa Mạn năm đó thì rực rỡ, táo bạo, chẳng ai tin Phó Trì sẽ thích tôi.

Thế nhưng suốt bao mùa xuân thu, hạ về, cậu ấy luôn theo sát phía sau tôi.

Cậu ấy chưa từng giấu diếm, cũng không sợ bị giáo viên gọi lên nói chuyện, luôn đường đường chính chính tuyên bố:

“Tôi thích Hứa Mạn thì sao, có liên quan gì tới cô ấy? Muốn phạt thì cứ phạt mình tôi. Cô ấy chẳng biết gì cả.”

“Yêu sớm gì chứ? Không không, tôi là đơn phương, vẫn đang theo đuổi mà!”

Lúc đó tôi vui đến mức nào nhỉ?

Khóe môi khẽ nhếch, nhìn vào mắt cậu ấy tràn đầy ý cười, lén kéo áo cậu ấy:

“Phó Trì, thu mình lại chút đi, tập trung học hành.”

Phó Trì mặc áo khoác đen, dáng đứng lười biếng, cúi đầu nhìn tôi, tóc mái rũ tự nhiên che nửa mắt dài, đuôi mắt khẽ nhướng lên:

“Không được đâu, Cơ Đông Dương nói có cả đống nam sinh đang nhắm tới cậu. Tôi phải để tụi nó biết khó mà lui chứ.”

Cậu ấy kiêu ngạo đến mức nào?

Đứng trên bục giảng tay đút túi, hai ngón tay kẹp viên phấn, vừa giải bài toán siêu khó, vừa uể oải giảng bài:

“Gọi giao điểm của xm và fc là điểm e…”

Vừa dứt lời, bên dưới đã vang lên một tràng cảm thán “ồ à”.

Trong tiếng hò reo rôm rả, Phó Trì quay đầu nhìn tôi, ánh hoàng hôn cuối ngày rọi xiên qua cửa, khóe môi cậu ấy khẽ nhếch lên một cách khó nhận ra.

Tôi giơ sách lên che mặt, đỏ bừng vành tai phía sau lớp giấy đầy mùi mực in.

Ngày đó, gió xuân mang theo sự dịu dàng, lướt qua nỗi niềm thiếu nữ vị mận chua, cũng lướt qua chiếc sơ mi trắng của thiếu niên.

Chiếc áo đồng phục lộng gió năm nào, đã ôm trọn những tháng năm tươi đẹp nhất.

Ngày đó, ai ai cũng ngưỡng mộ, nói chúng tôi là trời sinh một cặp, xứng đôi đến mức chắc chắn sẽ dài lâu mãi mãi.

Năm thi đại học, chúng tôi như mong đợi cùng đỗ vào một trường, nhưng học khác chuyên ngành.

Lần đầu tiên Phó Trì đợi tôi tan học, bạn cùng phòng – Chu Chân – kích động lắc lấy tay tôi:

“Hứa Mạn! Má ơi! Có một trai đẹp đang tìm cậu! Tôi hỏi rồi, là Phó Trì – học bên khoa Công nghệ Thông tin!”

Tôi nhìn ra cửa sổ, Phó Trì tựa vào lan can, vóc dáng cao lớn, đứng giữa đám đông qua lại như hạc đứng giữa bầy gà, vô cùng nổi bật.

Tôi mỉm cười với anh, thầm nghĩ: Phó Trì à, tôi quen anh rồi.

Hồi đó, anh nuông chiều tôi đến mức vô pháp vô thiên, ngày càng ỷ lại, nửa đêm đòi ăn món này món kia, sáng hôm sau anh nhất định sẽ mang đồ ăn còn nóng hổi đứng đợi dưới ký túc xá.

Thời đại học của chúng tôi, cũng như hàng triệu cặp đôi khác – quấn quýt và nhiệt tình.

Mỗi lần anh định hôn tôi, tôi đều tức tối la lên:

“Anh suốt ngày kiếm em, em còn không có thời gian ôn tập. Nếu em rớt môn cuối kỳ, anh đừng hòng thấy mặt em nữa!”

Phó Trì bật cười ngượng ngùng:

“Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của anh. Hay mình lên thư viện, em làm bài của em, anh không nói gì, chịu không?”

Chu Chân lúc ấy từng mô tả chúng tôi: vừa trẻ con, vừa khiến người ta ghen tị đến ngứa răng.

4

Năm ba đại học, cha của Phó Trì qua đời, kéo theo sự sụp đổ của công ty với đủ thứ lỗ hổng.

Mẹ anh bị chủ nợ dồn ép tới mức uống thuốc tự tử.

Chỉ sau một đêm, chàng công tử được ngưỡng mộ trở thành kẻ tay trắng.

Gần một tháng, tôi không gặp được Phó Trì.

Mãi đến một ngày, anh từ trong phòng bước ra, dáng vẻ tiều tụy, vai sụp xuống.

Lời đầu tiên anh nói là:

“Em đi đi, đừng để anh làm lỡ dở em nữa.”

Tôi nghiến răng, trừng mắt nhìn anh:

“Anh tưởng em thích anh vì cái gì? Tiền của anh? Hay gia thế của anh?”

“Phó Trì, anh là đồ khốn.” Tôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi, lau mãi không hết.

Anh bước tới, cúi người nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi:

“Đừng khóc mà, Mạn Mạn… Anh không nỡ rời xa em, nhưng anh sao dám… để em ở bên một người như anh chứ…”

Khi ấy, Phó Trì chỉ còn một mình, ngoái đầu chẳng còn cha mẹ, nhìn về phía trước cũng không thấy ánh sáng.

Nhưng dẫu thế nào, điều ước của anh vẫn không đổi.

Phó Trì vẫn muốn cùng Hứa Mạn đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn.

Lúc anh khởi nghiệp, chuyện vốn liếng khó khăn.

Tôi đã lén đưa anh số tiền mẹ tôi dành làm của hồi môn.

Khi biết được nguồn gốc số tiền ấy, anh gối đầu lên vai tôi, tay giữ sau gáy tôi không cho ngoảnh lại:

“Đồ ngốc này, cho dù anh không ra gì thì cũng không tới mức phải dùng số tiền này của em.

Em cứ cất kỹ, sẽ có lúc nó được dùng vào nơi xứng đáng.”

Sau này, khi sự nghiệp vừa mới có khởi sắc, anh gặp phải nhà đầu tư gây khó dễ.

Một ly rượu trắng đổi mười vạn, đêm đó anh gom được hai trăm vạn đầu tư, rồi bị thủng dạ dày, phải đưa đi cấp cứu.

Khi ấy, anh thường thức làm việc đến nửa đêm.

Có lúc dạ dày đau quá, anh sẽ vào phòng ngủ tìm tôi, áp mặt lạnh lẽo lên lòng bàn tay tôi, khe khẽ gọi Mạn Mạn đầy tủi thân.

Dù tôi ngủ như chết, nhưng chỉ cần nghe tiếng gọi đầu tiên là lập tức tỉnh dậy.

Khi anh mệt lả, sẽ vùi đầu vào lòng tôi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc đó, tôi sẽ nhẹ nhàng xoa bụng anh, một tay đặt lên sau đầu vỗ nhè nhẹ.

Nơi đó là phần tóc cắt gọn gàng, từng sợi tóc đen nhánh, là chỗ tôi yêu thích nhất.

Anh nói:

“Mạn Mạn, anh sẽ không để em phải hối hận vì đã theo anh.”

Sau này, trên đỉnh núi tuyết, gió lạnh lồng lộng hòa nhịp cùng anh.

Tại vịnh Saint-Nipei, sóng biển khổng lồ trở thành tấm khăn voan phủ đầu tôi.

Màn cầu hôn của Phó Trì chấn động cả thế giới, vô số cư dân mạng lùng sục tìm kiếm chủ nhân thực sự phía sau buổi cầu hôn ấy.

“Hứa Mạn, em có nguyện ý… lấy anh làm chồng không?”

Lúc đó, tôi đã đáp lại thế nào nhỉ?

Tôi nhớ rồi.

Đôi mắt tràn ngập bóng hình anh, tay che miệng, hạnh phúc như nhảy múa từ trong ánh nhìn.

Lý trí sụp đổ, niềm tin hóa thành cơn sốt cuồng nhiệt, thành tâm và chân thành:

Em đồng ý, Phó Trì. Em yêu anh nhiều lắm, rất nhiều.

Tùy chỉnh
Danh sách chương