Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BJLYivYjW

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Cuộc “bóc phốt” đó… vô tình lại đẩy anh lên đỉnh cao.

Tôi chợt nghĩ – Lê Viễn là bạn cùng phòng bốn năm đại học của Phó Trì.

Có lẽ anh đến là nể mặt Phó Trì.

Hồi đại học, mỗi khi ký túc xá tổ chức tiệc, Phó Trì luôn dẫn tôi theo.

Dần dần cũng thành quen biết.

Tôi còn nhớ rất rõ – lần đầu tiên tụi tôi ăn uống ở phòng trọ của bọn họ, Phó Trì từng giới thiệu tôi với Lê Viễn.

Ngay khoảnh khắc đó, cả tôi và anh đều thoáng chút kinh ngạc.

Vì trước đó, chúng tôi đã vô tình gặp nhau… hai lần.

Khi đó, để tránh gây hiểu lầm, tôi đứng sau lưng Phó Trì, nháy mắt với Lê Viễn, anh ấy cũng rất ăn ý mà phối hợp.

Lúc ấy, ở trường đại học S có một truyền thuyết: khoa Công nghệ Thông tin có hai cực phẩm – một là “núi lửa”, một là “núi băng”.

Phó Trì rực rỡ như núi lửa, còn Lê Viễn lại lạnh lùng kiêu ngạo như núi băng.

Hai người họ bất phân thắng bại về cả học thức lẫn xuất thân, bên ngoài thường đem ra so sánh, nhưng bạn bè xung quanh đều biết – Phó Trì và Lê Viễn thân thiết hơn cả tri kỷ.

Một người vốn nên đi theo con đường học thuật, vậy mà năm tốt nghiệp lại lao đầu vào giới giải trí, khiến cả trường đại học S dậy sóng.

Nghĩ kỹ lại, sau khi tốt nghiệp, tôi dường như chỉ thấy anh trên tivi, ngoài ra không hề gặp lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười xã giao:

“Những năm qua, anh vẫn ổn chứ?”

Đôi mắt của Lê Viễn đẹp lạ thường, ánh sáng như có thể lấp lánh trong đáy mắt anh.

Anh khẽ gật đầu: “Vẫn ổn.”

Lâu ngày không gặp, sự im lặng như lan tỏa giữa hai người.

Tôi đang định mở lời cáo từ, thì Lê Viễn bất ngờ lên tiếng, giọng nhẹ tênh, nhưng lại mang chút buồn:

“Mấy năm nay, em sống không vui.”

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Vô lễ và mạo phạm.

Nhưng ánh mắt anh chân thành đến lạ thường.

Anh là người trong giới, chuyện của Triệu Tư Tư chắc chắn anh biết rõ.

Tôi chợt nhớ tới lần bão tố hai năm trước, do chính Lê Viễn gây ra trên Weibo.

Lê Viễn đúng như fan anh nói – sống rất “Phật hệ”, mặc người ta bôi nhọ, mượn danh, anh chưa từng phản ứng.

Duy nhất chỉ một lần, khi Triệu Tư Tư mượn tên anh để tạo scandal, anh đích thân đăng một bài đính chính.

Thật khó tưởng tượng người lạnh nhạt như anh lại có thể nghĩ ra được những câu từ đanh thép đến thế.

Nghĩ tới đây, tôi bật cười với anh:

“Đúng vậy… nhưng em sắp thoát khỏi khổ rồi.”

Lê Viễn nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng chỉ mím môi, nhè nhẹ cong khóe môi:

“Chúc mừng.”

Nụ cười bên môi tôi bỗng rộng hơn, là kiểu nụ cười từ đáy lòng bật lên.

Từ trước tới nay, bất kỳ ai nghe tin tôi muốn ly hôn đều lắc đầu nói tôi ngốc.

Ai cũng có một bộ lý lẽ riêng, khuyên tôi giữ lấy cuộc hôn nhân mục nát ấy, ngồi yên vị trí “Phó phu nhân”.

Họ bảo: Phó Trì chẳng qua là bao nuôi một cô nhân tình, chứ đâu phải không yêu em nữa.

Họ nói: đàn ông ấy mà, chẳng ai không “ăn vụng”, miễn là anh ta còn chịu về nhà thì được rồi.

Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi hai chữ “chúc mừng”.

Tôi nâng ly, vui vẻ cụng nhẹ vào ly rượu của Lê Viễn.

“Lê Viễn, anh đang nói gì với vợ tôi mà vui thế?”

Theo giọng nói vang lên, là một bàn tay choàng qua eo tôi.

Cả người tôi bất giác cứng đờ, ngay cả tay đang cầm ly rượu cũng hơi run.

Phó Trì kéo tôi vào lòng, tư thế thân mật.

Tôi ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi con ngươi đen thẫm lạnh lẽo không chút cảm xúc.

“Lâu rồi không gặp, A Trì.”

Lê Viễn liếc nhìn tôi một cái, rồi lịch sự đưa tay về phía Phó Trì, vẻ mặt xa cách.

Phó Trì dời ánh mắt khỏi tôi, lười nhác liếc sang Lê Viễn, nhếch môi:

“Đúng là lâu thật đấy. Tôi đã dặn người lo tiếp đón anh chu đáo rồi.

Tôi với Mạn Mạn còn có việc, để dịp khác ta lại gặp.”

Nghe vậy, tôi liếc nhìn Phó Trì.

Cằm anh siết chặt, không rõ đang nghĩ gì.

Tôi không có gì để nói với anh, chỉ gật đầu với Lê Viễn, rồi bước đi trước.

Tôi không biết, sau lưng tôi, Lê Viễn đã gọi Phó Trì lại.

Anh hỏi:

“Hồi trước anh quý cô ấy đến vậy, tôi tưởng anh sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.”

Phó Trì đứng đó, mặt lạnh tanh, ánh mắt nhìn Lê Viễn ánh lên ngọn lửa âm u như muốn nuốt người.

Lâu thật lâu, anh mới nhếch mép cười khẩy:

“Liên quan gì tới anh?”

Phó Trì cũng không hiểu tại sao mình lại căng thẳng như vậy.

Thời đại học anh đã biết – Lê Viễn không phải kiểu người thích Hứa Mạn.

Không chờ Lê Viễn đáp lại, anh đã buông một câu lạnh băng:

“Lê Viễn, tránh xa Hứa Mạn ra.”

8

Sau buổi tiệc hôm đó, Phó Trì dường như lại biến mất khỏi thế giới.

Tôi không ngờ lần tiếp theo gặp lại anh, lại là trong tình huống như thế.

Ngày 12 tháng 9, 5 giờ chiều, tòa nhà thương mại Bách Hoa xảy ra vụ bắt cóc con tin.

Xui xẻo thay, tôi lại chính là người bị kề dao vào cổ.

Hiện trường hỗn loạn, người thì bỏ chạy, người thì gọi cảnh sát – ai cũng tìm đường thoát thân.

Nhưng tôi không thể làm loạn theo.

Tôi gắng hết sức để giữ cho cơ thể không run rẩy, dù không thể kìm nén nỗi sợ hãi.

Tên tội phạm gào lên như điên:

“Đừng lại gần! Không thì tao giết nó!”

“Kêu cảnh sát tới! Tao muốn cảnh sát đàm phán với tao!”

Người đến trước cảnh sát… lại là Phó Trì.

Anh như lao từ ngoài vào, mái tóc đen rối tung, và khi nhìn thấy tôi – sắc mặt anh tái nhợt đến cực điểm.

Anh tiến lên vài bước, chọc giận tên cướp:

“Không được lại gần!”

Anh lập tức đứng yên, cố gắng nén lo lắng trong lòng, giọng nói bình ổn:

“Tôi không tiến tới. Anh cần tiền đúng không? Anh thả cô ấy ra, bao nhiêu tôi cũng trả. Cảnh sát sẽ không truy cứu đâu, tôi đảm bảo.”

Tên cướp gào lên:

“Tao không cần tiền! Tao muốn công lý! Tao muốn nói chuyện với cảnh sát!”

Phó Trì tháo hết đồ trên người, để xuống đất, giơ điện thoại cho hắn xem:

“Thế này đi, tôi đổi với cô ấy. Tôi là Chủ tịch Tập đoàn Phó thị. Bắt tôi sẽ có giá trị hơn. Tôi có thể thay anh đàm phán với cảnh sát.”

Tôi trừng to mắt nhìn anh, khó khăn lên tiếng:

“Đừng lại gần… hắn có… bom…”

Phó Trì vẫn đang kiên nhẫn thuyết phục.

Anh từ trước tới giờ nói chuyện rất có sức thuyết phục.

Cộng thêm lúc đó tên cướp đang trong trạng thái kích động, vậy mà lại thật sự nghe lời anh, đồng ý đổi người.

Khi anh bước tới, tên cướp lấy ra một con dao khác, đâm mạnh vào tay anh, khiến anh không thể phản kháng.

Sau đó, hắn dùng dao kề cổ anh, rồi đẩy tôi ra.

Phó Trì nhìn tôi rất sâu, khom người phối hợp với tên cướp, giọng khàn khàn:

“Chạy đi. Đừng quay đầu lại.”

Cảnh sát lập tức ập vào.

Tôi níu lấy tay họ, quay đầu nhìn về phía Phó Trì, khẩn thiết cầu xin:

“Cứu anh ấy… xin các anh, cứu anh ấy…”

Họ ép tôi rời khỏi hiện trường, tôi ngồi thụp xuống đất, đầu óc trống rỗng hoàn toàn.

Cho đến khi tôi không gượng nổi nữa, quỳ rạp trên nền đất, cánh cửa lớn ấy mới từ bên trong mở ra.

Không có tiếng nổ nào như tưởng tượng, cũng không có thi thể lạnh lẽo không còn hơi thở của Phó Trì.

Tôi chống tay vào bậc thềm, mặt đầy nước mắt, nhìn thấy Phó Trì bước ra, tay ôm lấy cánh tay bị thương.

Anh đi tới, bế bổng tôi lên từ mặt đất.

Tôi vùi đầu vào ngực anh, khóc đến không thở nổi, cả người rối loạn hoảng loạn, gọi tên anh:

“Phó Trì…”

“Ừ, anh đây.” Anh cúi đầu, dịu giọng trả lời.

Tôi gần như nức nở mà hỏi anh:

“Ngay cả cái chết anh cũng không sợ, tại sao, tại sao…”

Tôi không nói tiếp nữa.

Phó Trì cũng im lặng, không hỏi lại.

Bởi vì cả hai chúng tôi đều hiểu câu chưa nói thành lời kia là:

Anh không sợ chết, vậy tại sao không đủ can đảm để chỉ yêu một người cả đời?

Phó Trì, cả đời chỉ yêu một người, thật sự khó đến thế sao?

Im lặng rất lâu, Phó Trì run rẩy ôm siết tôi vào lòng, giọng khẩn cầu đầy yếu đuối:

“Mạn Mạn, sau này mình sống tử tế với nhau được không? Anh xin em.”

9

Khi sự cố ấy tràn ngập các bản tin xã hội, Phó Trì lại đi công tác nước ngoài.

Trước ngày tới bệnh viện sản, tôi ngồi trong phòng rất lâu rất lâu, từ khi chim hót rộn ràng đến lúc hoàng hôn buông xuống.

Dù có sắt đá đến đâu, tôi cũng không tránh được việc mơ mộng – đứa trẻ này sẽ như thế nào, nghịch ngợm hay ngoan ngoãn?

Tôi giơ tay, khẽ vỗ về bụng, rơi nước mắt mà nói lời xin lỗi.

Xin lỗi vì gặp con trong một hoàn cảnh tồi tệ như vậy.

Xin lỗi vì không thể để con đến với thế giới này.

Thế nhưng, ở bệnh viện, tôi lại gặp Triệu Tư Tư.

Tùy chỉnh
Danh sách chương