Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Sau khi kết , Trần Nghiêm Xuyên liền rời trước.
Hai ngày anh phải lì trong thí , rất bận.
Hẹn tôi tối thứ Bảy gặp mặt.
Tôi nhìn bóng anh rời , cho đến khi không còn thấy nữa, mới ngẩn ngơ ngồi xuống ghế.
Nếu không phải vì trong danh sách bè hiện rõ đại diện của Trần Nghiêm Xuyên, tôi gần đã nghĩ rằng mọi chuyện vừa căn bản chưa từng xảy ra.
Tối hôm đó tôi mất ngủ.
Chu Nhược Nam đăng rất nhiều bài trên trang cá nhân WeChat.
Đều là tụ tập của nhóm chơi nhỏ của bọn họ.
hầu trong bức nào, tâm điểm cũng xoay quanh cô ta Cố .
Tấm cuối , là cô ta Cố hôn nhau.
Tôi không thể lòng bình thản nước.
cũng tự giễu cười một cái, xóa WeChat của Chu Nhược Nam.
Sau đó tôi đăng một bài lên trang cá nhân.
Là tấm bóng lưng tôi, do các chụp khi chúng tôi dạo sân vận động tối nay.
Rất đẹp, rất thuần khiết.
Tôi kèm một dòng chú thích.
“Tỏa ra sự sạch hương thơm nhẹ nhàng của một cô gái độc thân.”
Bài đăng vừa đăng lên, lập tức bùng nổ.
Mấy người chung liên tiếp bình luận: “???”
“Tịch Tịch, cậu Cố cãi nhau à?”
“Không phải chứ, hai người chia tay ?”
“Tớ đã biết sớm muộn gì cũng có ngày , là vì XXX phải không?”
Tôi đều không trả lời.
Vì Trần Nghiêm Xuyên đã gửi WeChat cho tôi.
“Chưa ngủ à?”
“ mất ngủ, còn anh, thí ?”
“Ừ, tối nay không thuận lợi lắm.”
Trần Nghiêm Xuyên gửi một tấm qua: “Đến cả huyền học cũng dùng , dữ liệu sai.”
“ phải ? Có gấp lắm không?”
“Rất gấp, ngày mai phải nộp báo cáo .”
“… tôi không phiền anh nữa.”
Vài giây sau, Trần Nghiêm Xuyên bỗng gửi một tin nhắn thoại.
“Không phải em nói giúp tôi giải tỏa áp lực ?”
Giọng anh có chút khàn thấp, mang sự mệt mỏi không thể xóa .
Tôi bật dậy khỏi giường.
Má nóng bừng, tim đập nhanh đến mức giây tiếp phá lồng n.g.ự.c mà ra.
Gõ vài chữ, lại xóa , lặp lặp lại, không biết nên trả lời thế nào.
Trần Nghiêm Xuyên lại gửi thêm một câu: “Chỗ cằm đó, còn đau không?”
Tôi cắn môi, đến mức in ra vết răng thật sâu.
“Đau, còn ngứa nữa.”
06
Trần Nghiêm Xuyên đón tôi đến thí .
Vừa bước vào cửa, tôi liền thấy một chiếc bàn.
Trên đó có một bộ mai rùa, còn đốt hương.
“Cái là sư huynh khóa trước để lại, đặc biệt linh .”
phía khác, trên đĩa nuôi cấy dán một tấm bùa viết tay rất cũ.
Trần Nghiêm Xuyên lại giải thích: “Cái là sư tỷ khóa trước nữa để lại, không bóc, bóc ra thì sợi nấm không mọc .”
Tôi vội vàng rụt cái tay đang tò mò lại.
Thì ra thí hiện đại nhất của trường lại thế .
Quả nhiên, tận của khoa học là huyền học.
Trần Nghiêm Xuyên khoác lên chiếc áo blouse trắng sạch .
Anh tựa vào bậu cửa sổ cạnh, trong mắt còn rõ những tia m.á.u đỏ.
“ tiếc là, tối nay tất cả đều mất linh .”
“ phải ?”
Trần Nghiêm Xuyên lắc đầu: “Không biết.”
“ có thể thử lại một lần nữa.”
“… tôi đây có phiền anh không?”
Trần Nghiêm Xuyên cười nhẹ: “Không đâu, dù lúc cũng đang phải đợi dữ liệu, một mình tôi đây cũng chán lắm.”
“ tôi lại anh nhé.”
Tôi bước đến, giống anh, tựa vào bậu cửa sổ.
Ánh trăng rất dịu dàng.
Phủ lên anh, cũng phủ lên tôi.
Tôi không biết dũng khí đâu mà có.
“Trần Nghiêm Xuyên.”
“Ừm?”
“Chỗ cằm đau quá.”
“Để tôi mua thuốc cho em…”
“ nói là bị rối loạn nội tiết .”
Tôi xoay người lại, trong ánh trăng ngẩng mặt nhìn anh: “Anh có giúp tôi điều chỉnh một chút không?”
07
Khi tôi kiễng chân, nhắm mắt lại, chủ động hôn anh.
Trần Nghiêm Xuyên lại nhanh hơn một bước, nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn sâu xuống.
Ban đầu, động tác của anh còn cứng nhắc.
rất nhanh, anh dường đã nắm vững kỹ thuật hôn.
Những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc dày mát lạnh của tôi.
Bàn tay lớn giữ chặt sau gáy, kéo tôi áp sát vào anh, khiến nụ hôn ấy càng thêm sâu.
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân run rẩy.
bản năng, tôi đưa tay đẩy anh ra.
Trần Nghiêm Xuyên dừng lại: “Vu Tịch.”
Anh gọi tên tôi một tiếng.
Ánh trăng mờ ảo rơi trên đôi mày khóe mắt anh.
Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả sắc trăng.
“Nếu bây giờ em hối hận, quay lại với Cố , còn kịp.”
Tôi không đáp lời.
lần nữa nhắm mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Khi vang lên tiếng nước vang nụ hôn ấy.
cạnh, máy móc bỗng “tít tít” vài tiếng.
“Trần Nghiêm Xuyên?”
Tôi giật mình, vội đẩy anh ra.
những ngón tay ướt át lại bị anh nắm chặt.
“Là thí đã thành công.”
“Vu Tịch, bây giờ chưa thể dừng lại.”
Trần Nghiêm Xuyên bế tôi ngồi lên bậu cửa sổ.
Anh vén mái tóc ướt thái dương tôi.
Khiến nụ hôn ấy càng sâu nặng hơn.
“Còn bao lâu nữa…”
Giọng tôi run nhẹ, bắp chân cũng có chút mềm nhũn.
“Đợi đến khi nó không kêu nữa.”
“Đợi đến khi dữ liệu hoàn toàn ổn định.”
“Nếu nó cứ kêu mãi thì ?”
Trần Nghiêm Xuyên bật cười tai tôi.
Anh cúi đầu, miết qua đôi môi sưng đỏ của tôi.
“ thì có lẽ, hôn thôi không đủ.”