Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Về đến nhà đã khuya lắm rồi, nhưng tôi chẳng buồn ngủ chút nào.
Giang Lộ cũng chưa ngủ, còn tám chuyện với tôi.
【Nhiên Nhiên, cậu biết không? Lớp trưởng bảo lúc đuổi kịp Sở Nhạc, cô ấy khóc nhìn tội lắm luôn.】
【Cô ấy nói chỉ cãi nhau chút với Hứa Diệm, làm anh ấy giận.】
Tôi cũng nghĩ vậy.
Ba năm cấp ba, hai người ấy như hình với bóng, lại môn đăng hộ đối, đến thầy cô còn chẳng quản.
Nhớ lại cái ôm sai lầm đêm nay…
Tôi càng thấy hổ thẹn.
Việc tôi thầm thích anh là điều tôi không kiểm soát nổi, nhưng điều tôi có thể làm — là giữ gìn hành động, lời nói.
Không gây rắc rối cho anh.
Cũng không để bản thân mất mặt.
Tâm trạng rối bời, tôi lướt điện thoại một lúc rồi trở mình đi ngủ.
Sáng hôm sau, có người bấm chuông cửa.
Tầm giờ này, ba mẹ tôi đều đã đi làm.
Theo lý thì sẽ không có ai đến cả.
Thế mà chuông cửa cứ vang lên dai dẳng, giống như người bên ngoài đang có chuyện gấp lắm vậy.
Tôi khoác vội áo ngủ rồi ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đứng ngoài, tôi sững người tại chỗ.
“Hứa Diệm? Sao anh lại tới đây? Phòng tôi đặt cho anh tận hai giờ chiều mới phải trả mà?”
“Không quan trọng.”
Tôi choáng váng, không nghĩ ra nổi anh tìm tôi làm gì.
Anh tiến lên một bước, hạ giọng:
“Tôi đến để trả tiền khách sạn.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy anh chuyển khoản qua WeChat cho tôi là được rồi, đâu cần đích thân đến—”
“Nhưng em đâu có kết bạn với tôi.”
“…Vậy giờ tôi kết bạn ngay!”
Sau khi chấp nhận kết bạn, anh lại không chuyển khoản ngay.
Đứng ở cửa, xoa tay xoa tay, giọng mang theo chút tủi thân:
“Ủy viên học tập, tôi lạnh quá… em không mời tôi vào ngồi chút à?”
Tôi hoàn hồn, lúc này mới nhận ra anh không còn mặc chiếc áo khoác hôm qua nữa.
Chỉ mặc một chiếc hoodie đen và quần jeans.
Rất điển trai, nhưng chắc chắn rất lạnh.
Còn tôi thì… nguyên bộ đồ ngủ lông gấu bông.
Rất ấm, nhưng… trông ngốc không chịu nổi!
Tôi không nỡ nhìn anh đứng co ro ngoài lạnh, liền nghiêng người nhường lối:
“Vậy… vào ngồi chút đi.”
Cửa vừa đóng, tôi lập tức hối hận.
Nam nữ ở riêng với nhau.
Tôi tỉnh, anh cũng tỉnh.
Anh đang sống sờ sờ trước mặt tôi, lại còn cứ nhìn chằm chằm nữa.
Tay chân tôi luống cuống chẳng biết để đâu cho phải.
Hết chỉnh điều hòa tăng nhiệt độ, lại lôi ra nào khoai tây chiên, hạt dưa, cherry.
“Anh ăn chút gì lót dạ nhé, tôi đi lấy thêm sữa cho anh.”
Anh bất ngờ kéo tay tôi lại.
“Đừng bận nữa, tôi không đói.”
Đầu ngón tay anh lạnh buốt làm tôi khẽ rùng mình, anh vội buông tay ngay.
“Ngồi với tôi một lát đi.”
Tôi cứng đờ ngồi xuống, hai tay đặt gọn gàng trên đầu gối, ngoan như học sinh tiểu học.
Không khí im lặng đến mức khiến tôi bắt đầu hoảng.
Một lát sau, Hứa Diệm lên tiếng phá tan bầu không khí:
“Tối qua sao em lại bỏ tôi lại mà đi?”
“…Tôi đâu có bỏ anh. Anh say quá, tôi đưa anh về khách sạn, đợi anh ngủ rồi mới về mà.”
Đôi mắt trong veo của Hứa Diệm nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi say, là tôi giả vờ.”
Hôm qua anh uống không dưới năm, sáu, bảy chai, say đến mềm người, còn nhận nhầm tôi là Sở Nhạc.
Giờ lại đến nói với tôi rằng anh giả vờ?
Tôi nghi ngờ một cách hợp lý rằng anh đang cố cứu lại thể diện.
Tôi cười gượng hai tiếng, thuận nước đẩy thuyền:
“Đúng đúng đúng, nhìn anh là biết tửu lượng tốt rồi! Uống nhiều mà vẫn tỉnh như sáo!”
Hứa Diệm nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ “ghét bỏ không nên thân”:
“Nếu tôi không giả say, thì với cái tính nhát như thỏ của em, đến bao giờ mới dám lại gần tôi?”
“Đêm qua tôi như thế rồi, em muốn làm gì tôi cũng được hết.
Kết quả thì sao? Em để tôi lại, rồi bỏ chạy.”
Tôi sững người.
Chẳng lẽ… anh ấy phát hiện ra điều gì?
Không thể nào… rõ ràng tôi đã che giấu rất tốt mà!
Hứa Diệm đứng dậy, dang hai tay về phía tôi.
“Đồ nhát gan, có thể ôm tôi một cái không?
“Tôi sắp buồn chết rồi đây này.”
6
Hứa Diệm vươn tay, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Trong vòng tay anh thoang thoảng mùi hoa hồng, dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.
Căn phòng yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.
Tôi không phân biệt nổi nhịp tim đang đập rầm rập ấy là của anh, hay của chính tôi.
Anh vẫn đang tỉnh táo đúng không?
Vậy thì… tại sao lại ôm tôi?
Tôi không muốn trở thành chỗ dựa tạm thời của anh sau khi chia tay.
Cũng không muốn nhân lúc anh buồn mà xen vào.
Tôi cố giữ lý trí, đẩy anh ra.
“Hứa Diệm, anh có bạn gái rồi, không thể ôm tôi như vậy.
“Tối qua tôi đưa anh về khách sạn, chỉ là vì tình nghĩa bạn học thôi, anh đừng hiểu lầm.”
Động tác của Hứa Diệm khựng lại, anh nhìn tôi đầy ngỡ ngàng.
“Tôi có bạn gái hồi nào?”
Tôi cũng bị anh hỏi đến nghẹn họng.
“Anh và Sở Nhạc chứ ai, hai người hồi cấp ba không phải là một cặp à?”
Hứa Diệm bật cười, trong tiếng cười còn xen lẫn cả sự bất lực:
“Bó tay thật. Ba năm cấp ba tôi ngoài học hành ra thì chỉ chơi bóng rổ, em nhìn đâu ra thấy tôi với cô ấy quen nhau vậy?”
“Thì… thì mọi người đều nói thế—”
“Tô Nhiên, em tin lời người khác mà không tin tôi à?”
Anh bất ngờ gọi cả họ tên tôi, khiến tôi hoảng hốt.
Tôi vội lảng tránh ánh nhìn nóng rực của anh, lí nhí:
“Em… em đâu có nói là không tin, chỉ là mọi người đều nói vậy, mà anh cũng chưa từng phủ nhận…”
“Tôi đã sớm nói rõ với cô ấy rồi, tôi không có tình cảm với cô ấy. Chẳng qua hai nhà có quan hệ, lại là hàng xóm.
“Cô ấy làm gì, cũng không liên quan đến tôi.
“Ngược lại là em đó, đồ ngốc… Tôi thích em ba năm rồi, em không hề cảm nhận được sao?”
Tôi không tin nổi lại được nghe lời tỏ tình đó từ miệng anh.
Trong đầu chợt hiện lên những lần tôi quay xuống nhìn lén anh trong lớp, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh.
Nhưng tôi cứ nghĩ đó chỉ là trùng hợp, chưa từng dám nghĩ sâu xa hơn.
Cho đến khi Hứa Diệm chạm nhẹ vào tay tôi, tôi mới phát hiện đầu ngón tay mình đang run lẩy bẩy.
“Sao không nói gì?”
“Tôi… tôi cần suy nghĩ đã.”
Chuyện anh tỏ tình với tôi, nghe cứ như không có thật vậy.
Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, phân tích lại mọi chuyện rồi mới có thể trả lời anh được.
Hứa Diệm nghe vậy chỉ khẽ cười.
“Được, không vội. Vậy tôi đi trước.”
“Đi… đi nhanh vậy sao?”
Chết rồi, lỡ miệng mất.
Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy khoé môi Hứa Diệm đang nhếch lên đầy đắc ý.
Tôi chỉ muốn chui ngay vào khe ghế sofa trốn cho rồi.
Hứa Diệm giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
“Đợi em cho anh một danh phận, rồi anh mới mặt dày bám lấy em.
Tuần sau là sinh nhật anh, em đến được không?”
“Được, nhất định em sẽ đến.”
Sau khi Hứa Diệm rời đi, tôi nhận được thông báo chuyển khoản từ anh.
Số tiền gửi tới còn nhiều hơn cả tiền phòng.
Tôi nhắn cho anh một dấu hỏi chấm.
【Anh gửi dư rồi đó.】
Anh trả lời:
【Cảm ơn em vì đã chăm sóc anh tối qua.
【Phần dư ra… có thể dùng để mua quà sinh nhật cho anh không?】
Thật ra không cần anh nói, tôi cũng định mua quà cho anh rồi.
Tôi vẫn luôn nhớ sinh nhật của anh.
Suốt ba năm qua, quà tôi chuẩn bị tặng anh đều nằm trong ngăn kéo bàn học.
Chỉ là… chưa từng có cơ hội đưa tận tay.
Anh nói chưa từng quen Sở Nhạc.
Còn nói anh thích tôi.
So với sự rụt rè thận trọng của tôi, sự thẳng thắn của anh khiến tôi cũng dần có dũng khí hơn.
Tôi quyết định sẽ tỏ tình với anh vào đúng ngày sinh nhật.