9
Cô ấy quá thẳng thắn.
Tôi chẳng biết nên nói gì.
Ngẫm một , tôi cầm nước trái cây trước mặt , uống một hơi cạn sạch, rồi nhẹ nói:
“Thật , trước đây tớ ghen tị cậu. Mỗi lần cậu vui vẻ trò chuyện bên cạnh anh ấy, tớ đều ngưỡng mộ.
Thậm chí tớ còn chẳng đủ can đảm để chào anh ấy một câu kìa.
Nhưng sau này tớ lại, cậu vừa xinh đẹp, tính cách lại dễ thương, nhiều yêu quý. Nếu tớ là con trai chắc tớ thích cậu thôi.”
Sở Nhạc mở to mắt, rồi cười khúc khích.
“ rồi, giờ tớ hiểu vì sao Hứa Diệm lại thích cậu rồi đấy. , dễ thương ghê.”
Mặt tôi nóng bừng.
“Thật hả? cậu không ghét tớ chứ?”
Cô ấy khẽ cong môi, có lơ đãng:
“Không đến mức ghét. Tớ không thích ganh đua vì đàn ông con gái.
Tớ biết anh ấy không thích tớ từ lâu rồi, chỉ là anh ấy vẫn độc thân nên tớ mới mình còn có cơ hội.
Giờ không cần cố , tớ thông rồi.”
Tôi gật lia lịa.
“Tớ thế! Tớ thích chơi con gái hơn! Cạn nào!”
Tôi lại nâng một nước trái cây, chủ động cụng cô ấy.
“Này—”
Cô ấy vừa định nói gì tôi đã uống sạch trước rồi.
Vị chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, tôi nhấp nhấp môi, hỏi:
“Sao ?”
“Không ngờ cậu uống rượu khá .”
“Rượu?”
Sắc mặt Sở Nhạc thay đổi.
“…Đừng nói tớ là cậu tưởng đấy là nước trái cây nhé?”
“…Không phải nước trái cây ?”
“…Tửu lượng của cậu thế nào?”
“…Tớ không biết , Sở Nhạc, cậu yên một , tớ chóng mặt quá.”
“…Rốt cuộc là ai phải yên đây hả?! Mới hai táo men mà say đến mức này! Tý Hứa Diệm tưởng tớ chuốc rượu cậu tớ oan chết mất!”
Cô ấy vừa nói vừa định đứng dậy tìm Hứa Diệm.
Tôi vội giữ tay cô ấy lại.
“Làm gì mà hoảng thế, ồn ào quá . Đã nói là tôi chưa say mà.”
Cô ấy nhẹ nhàng hất tay tôi , rồi ấn vai tôi xuống.
“ yên cho tử tế, tôi tránh xa cậu .”
Tôi lập tức thẳng thớm như học sinh mẫu mực.
Khi Hứa Diệm quay lại, lưng tôi đã thẳng đơ như cột.
“Uống nhiều rồi ?”
Nghe anh, tôi như máy quay lại.
“Không có.”
Anh nhìn tôi mấy giây, rồi cười bất lực.
“Thôi , lại phải chờ đến lần sau rồi.”
Tôi cố gắng suy xem câu có ý gì.
Ngay sau , anh lại hỏi:
“ nổi không?”
“Tất nhiên rồi!”
Tôi dậy ngay, bước như duyệt binh.
Hứa Diệm cười thành tiếng.
Anh nắm tay tôi, quay sang chào mọi :
“Bọn tôi về trước nhé, mọi chơi vui.”
“Không ăn bánh ?”
“Không thích mấy món ngọt ngấy .”
10
Hứa Diệm dắt tôi tầng hai ban công.
Tôi ngoan ngoãn theo sau, mắt dán vào tay anh, trong chỉ có một suy :
Chúng tôi đang nắm tay.
Trên tay anh vẫn còn đeo chuỗi hạt tôi tặng.
Anh từng nói anh thích.
thích chuỗi hạt.
thích tôi.
Tôi đột nhiên dừng lại, không chịu bước tiếp.
Hứa Diệm quay .
“Sao ? Chóng mặt ?”
Tôi lắc .
Nhìn gương mặt anh đang lắc lư trước mắt, tôi trực tiếp giơ tay giữ lại.
“Đừng động đậy, em có chuyện muốn nói.”
Hứa Diệm khựng lại, không hề đẩy tôi .
Ngoan ngoãn để tôi nâng mặt anh .
“Hứa Diệm, em là thích anh trước, nên em muốn là tỏ tình trước. Câu anh nói lần trước không tính đâu.”
“.”
“Em muốn yêu anh. Yêu kiểu có thể ôm, có thể hôn, có thể dính nhau suốt ngày!”
“….”
anh có khàn.
Tôi không để ý, chỉ hơi tiếc nuối.
“Dễ dàng ? ba năm em thầm yêu anh chẳng phải uổng phí sao?”
Anh khẽ gõ mũi tôi:
“ là em .”
“Anh mới ấy!”
Tôi giận dỗi véo má anh một .
Hứa Diệm nhăn mặt vì đau, nắm tay tôi, rồi khẽ dụi dụi vào lòng bàn tay tôi.
“Á… Anh , anh thật mà.
“ bảo bối đối xử tốt anh nhé, ôm anh một không?”
Tôi không chịu nổi ánh mắt ấy của anh.
Tôi vòng tay qua anh, kiễng chân hôn một .
Không ngờ đứng không vững, khoảng cách chiều cao quá lớn, nên tôi lại hôn trúng vào anh.
Bên tai vang một tiếng thở dốc trầm thấp.
Hứa Diệm thuận thế ôm eo tôi, khàn khàn hỏi:
“Bảo bối muốn hôn ?”
Tôi gật lia lịa, sốt ruột nắm áo anh.
“Anh cúi xuống , em không tới!”
“, nghe em hết.”
Giây tiếp theo, môi anh áp sát.
Mềm mại, ấm áp, quấn quýt không dứt.
Đọc tiếp