Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
14
Mạnh Quan Hạc làm việc dứt khoát, ngay hôm sau đã dẫn tôi đi đăng ký kết hôn.
Cầm cuốn sổ đỏ trên tay, tôi cảm giác như mình đang mơ.
Thế là cưới rồi.
Mạnh Quan Hạc đã trở thành tôi.
Nhìn cảnh đường phố lướt qua bên cửa sổ , tôi hỏi:
“Anh định đưa em đi đâu?”
Đèn đỏ phía , Mạnh Quan Hạc dừng lại.
Anh nghiêng mặt nhìn tôi, giọng lạnh nhạt: “Khách sạn.”
“Đến… đến khách sạn làm gì?”
Mạnh Quan Hạc không trả , đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi.
Ánh nhìn ấy tôi mặt đỏ tim đập.
Bỗng nhiên, anh nâng tay lên giữ lấy cằm tôi, khẽ : “Sao dễ đỏ mặt thế?”
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ đến dáng vẻ không mặc đồ của anh hay nghĩ đến dáng vẻ chủ động của em hôm qua?”
Mạnh Quan Hạc với vẻ mặt không thay đổi, nếu không nghe kỹ còn tưởng anh đang hỏi tôi ăn cơm chưa.
Ngón tay anh khẽ cọ khóe miệng tôi, nơi có vết nứt nhỏ.
Tôi tức giận đến mức cắn ngón tay anh.
Đôi mắt anh ánh lên u tối.
“Em thích tay của anh, hả?”
Tôi vội nhả ra, người rụt lại phía sau.
Tôi chỉ là kẻ mạnh miệng.
đời tôi chỉ là kẻ tầm thường.
Tôi đỏ mặt tía tai.
“Giáo sư Mạnh, ban ban mặt mà anh dám giở trò!”
Đèn xanh sáng lên, Mạnh Quan Hạc thu lại ánh mắt, tập trung lái .
Vẻ nghiêm túc của anh tôi cảm thấy như mình vừa tưởng tượng ra màn trêu chọc lúc nãy.
Cái gì mà hoa trên núi cao, rõ ràng là loại người bề đạo mạo, bên trong lẳng lơ.
Đúng là diễn giỏi.
Mạnh Quan Hạc đưa tôi về chỗ ở hiện tại, bảo tôi tranh thủ vài tới sắp xếp đồ đạc để chuyển đến sống cùng anh.
Tôi gật đầu.
“À , còn Tưởng Dực thì sao?”
Mạnh Quan Hạc liếc mắt nhìn tôi, tôi phải quay mặt đi để tránh ánh mắt của anh.
“Bị tôi đánh gãy chân, rồi báo cảnh sát tống tù rồi.”
Anh nhẹ nhàng như không, thấy tôi im lặng thì lại cười lạnh:
“Sao, còn nhớ thương hắn à?”
Mạnh Quan Hạc bất chợt :
“Đường An Ý, Tam ca của em chắc đã từng với em về tôi.”
“Tôi không phải là người tốt, ngược lại, tôi hay thù dai.”
“Ai chọc giận tôi, phản bội tôi, đều không có kết cục tốt đẹp.”
“Em nên ngoan ngoãn một chút, hận thì cũng muộn rồi.”
“Ai nhớ nhung hắn chứ, tôi đâu có bệnh mà thương xót loại cặn bã .”
Tôi im lặng, chỉ suy nghĩ rằng có người dường như chỉ trong nháy mắt đã trở nên tệ hại.
Hoặc cũng có , đầu họ đã không ra gì, chỉ là cảm ngây thơ thời thiếu nữ của tôi đã tô vẽ họ thành người tốt.
Cái gì mà ánh trăng trắng, chẳng qua chỉ là ảo mộng của một cô gái nhỏ.
Nhìn khuôn mặt của Mạnh Quan Hạc, tôi tiến lại gần hôn lên một cái:
“Không hận không hận, giáo sư Mạnh là điều ước của tôi thành hiện thực.”
Sau , tôi mở cửa , chạy xuống.
Ai ngờ Mạnh Quan Hạc quay đầu , dừng lại ngay mặt tôi chặn đường đi.
Cửa sổ ghế lái hạ xuống, tôi cúi xuống hỏi anh:
“Có chuyện gì sao?”
Anh bỗng nhiên vươn tay ra khỏi cửa , nắm lấy cổ áo tôi, kéo tôi lại gần.
Rồi hôn lên môi tôi.
Tiếng nước khẽ vang lên mặt tôi đỏ bừng.
Anh không hôn lâu, lúc tôi bắt đầu cảm thấy khó thở thì buông ra.
Để lại một : “Tôi đi dạy đây.”
Rồi lái rời đi.
Chỉ còn lại tôi đứng ngây ra , tim đập loạn xạ.
15
Tôi tranh thủ tìm một thời gian rảnh để đi thăm cha ruột.
Nhân tiện thông báo với ông về chuyện tôi kết hôn.
Tôi cũng nhắn mẹ, người đang sống ở nước .
Sau , tôi đi thăm cô tôi.
tôi và Mạnh Quan Hạc kết hôn, sắc mặt Tam ca trông không được tốt lắm.
Im lặng lâu, cuối cùng, tôi nhận được một chúc mừng anh: “Chúc mừng.”
Lúc tôi sắp rời đi, anh bảo có chuyện gì thì gọi điện anh.
Tôi cảm thấy ấm lòng.
Trở về Bắc Kinh, tôi lén lút đến nghe Mạnh Quan Hạc giảng dạy.
Với xuất hiện trở lại của tôi, đám sinh viên của anh lại bắt đầu xì xầm.
Trong giờ học, Mạnh Quan Hạc liếc mắt một cái đã nhận ra tôi giữa đám đông.
Nhưng anh vẫn không biểu lộ gì, chỉ tiếp tục giảng bài.
Tôi gửi nhắn anh:
【 ơi, anh đẹp trai quá.】
【 ơi, giọng anh nghe hay.】
【 ơi, em nhớ anh, còn anh có nhớ em không?】
【 ơi, em đói rồi.】
bắn phá liên tục của tôi, Mạnh Quan Hạc cuối cùng cũng nhắn lại một , mặt bao ánh mắt đổ dồn anh:
【Đừng làm trò.】
Một ngắn gọn mà tôi im bặt.
Chỉ một , đã làm tôi đỏ mặt tía tai.
Đúng là tôi không đấu lại được lão già .
như vậy tôi không ra miệng cũng chẳng gửi nhắn được.
Sau tan học, Mạnh Quan Hạc dẫn tôi đi ăn ở căng .
Nhìn sinh viên tràn đầy sức sống xung quanh, đầu tiên tôi hỏi anh: “Tại sao anh lại chọn làm thầy giáo?”
Đôi đũa anh đang gắp đồ ăn bỗng dừng lại.
Sau vài giây im lặng, anh hỏi ngược lại tôi: “Tam ca em đã kể với em về anh như thế nào?”
Tôi chọn vài : “Tàn nhẫn, không nể thân, tài giỏi trẻ.”
Mạnh Quan Hạc cười khẩy.
“Vậy mà em vẫn dám bám lấy anh à?”
Tôi nghĩ một chút rồi đáp: “ đều là chuyện đã qua, hơn nữa đồn không phải lúc nào cũng đúng. Anh mà em là người em thích.”
“Nếu anh không tốt, em cũng chịu, chẳng lẽ vì sợ nghẹn mà không ăn cơm?”
Mạnh Quan Hạc nhìn tôi, ánh mắt thoáng thay đổi: “Gan em cũng to nhỉ.”
Tôi cười: “Không to, sao lấy được như anh.”
Mạnh Quan Hạc nhếch môi cười nhẹ, không trả hỏi của tôi.
Sau bữa ăn, tôi muốn anh ấy cùng tôi đi dạo quanh trường.
Anh không chối.
Đi được một đoạn, anh đột nhiên trả hỏi mà tôi từng đặt ra.
“ đây anh ngạo mạn, hành động tàn nhẫn, không nể thân.”
“Anh đã tận diệt gia tộc bên ngoại của mình, vì các cậu anh tham lam quá mức, muốn nuốt chửng nhà họ Mạnh.”
“Mẹ anh tức đến mức bị đau tim rồi qua đời, chết còn mắng anh là một con quỷ không có cảm, rằng bà hận vì đã sinh ra anh.”
“Tất cả họ hàng đều sợ anh, bởi anh vừa độc ác vừa vô , lại có quyền lực đủ để đè bẹp họ.”
“Có lẽ anh đột nhiên cải, nhận ra mình quá lạnh lùng vô , nên rút lui về phía sau.”
“Anh ra nước học tập, sau trở về thì làm thầy giáo, muốn tu tâm dưỡng tính.”
Tôi lặng lẽ nghe, nghĩ đến thái độ kỳ lạ của người họ hàng đầu gặp anh trong bữa ăn.
Lúc mọi thứ đã có giải thích.
Đầu óc tôi lại nghĩ đến một chuyện quan trọng, liền hỏi anh:
“Anh đã từng yêu mấy ?”
“Một .”
“Tại sao chia tay?”
“Cô ấy phản bội anh, sau qua đời.”
“…”
Tôi rùng mình.
“Còn người phụ nữ mặc váy đỏ kia có quan hệ gì với anh?”
“Bạn bè, cô ấy thích phụ nữ.”
Mắt tôi sáng lên: “ không?”
Mạnh Quan Hạc dừng bước, ánh mắt hơi lạnh: “Sao, em vui lắm à?”
“Anh không có quan hệ nam nữ với cô ấy, đương nhiên em vui rồi.”
Giữa con đường đông đúc người qua lại trong trường, Mạnh Quan Hạc cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn mắt tôi ngấn lệ.
“Không được nghĩ đến đàn ông, cũng không được nghĩ đến phụ nữ, chỉ được nghĩ đến anh, nhìn anh.”
“Nghe rõ chưa?”
Tôi gật đầu, người đàn ông đúng là có tính chiếm hữu quá mức.
16
Tôi và Mạnh Quan Hạc tổ chức hôn lễ xong thì chuyển sống trong nhà họ Mạnh.
Nhà họ Mạnh quy định mỗi người con trưởng thành đều có một ngôi nhà riêng.
Tôi thường đến thăm bạn thân Tô Chu Nguyệt.
Mỗi tôi sang, Mạnh Quan Đình đều không vui, luôn bảo anh trai mình dẫn tôi về.
Hôm nay, tôi nũng nịu với bạn thân: “Cưng ơi, chúng ta đi du lịch đi, đừng họ .”
Trời , lão già Mạnh Quan Hạc có sức khỏe dẻo dai đến thế nào.
nào anh ấy cũng như không bao giờ thỏa mãn, làm tôi mệt đến chết đi sống lại.
Chỉ có trong đèn đỏ mới được nghỉ.
Tôi thực không chịu nổi nữa.
Tôi cần rời đi một thời gian, để bản thân thở chút không khí.
Tô Chu Nguyệt ấp úng: “An An, hôm qua tôi vừa mình có thai rồi.”
“Tôi không đi với cậu được.”
Tôi vui mừng nhìn bụng cô ấy, hạnh phúc xoa xoa bụng cô.
Tô Chu Nguyệt mang thai không đi du lịch với tôi, tôi quyết định tự mình đi.
Tối hôm khởi hành, phòng tắm bước ra, tôi thấy Mạnh Quan Hạc đang xem điện thoại của tôi.
Anh ấy vẫy tay gọi: “Lại đây.”
Tôi bước qua chậm rãi, rồi bị anh ấy kéo lòng.
“Thông vé, em định đi du lịch à?”
Màn hình sáng lên hiển thị thông báo.
đầu tiên tôi thấy hận vì đã không tắt tính năng .
Mạnh Quan Hạc nhìn tôi cười đắc ý, vẻ mặt đầy vẻ khoe khoang.
Chuyến bay bị lỡ.
tỉnh dậy, tôi thấy mình đang tức giận.
Tôi cố chịu đựng cơ nhức mỏi mà mắng anh ấy: “Đồ cầm thú!”
Để dỗ dành tôi, anh dẫn tôi đi du lịch.
Trong căn biệt thự ven biển riêng biệt, bên hồ bơi trời, tôi vòng tay ôm cổ anh ấy, mắt hoe đỏ mà trách:
“Anh lừa em.”
Cái gì mà đi du lịch, thực ra chỉ để tiện anh ấy muốn làm gì thì làm.
Mạnh Quan Hạc khàn giọng hỏi tôi:
“Em không vui à?”
Thôi được rồi, tôi cảm thấy vui.
Người mình chọn, chỉ có ngậm ngùi chấp nhận thôi.
Thời tiết đẹp, gió biển dịu dàng.
mai, tôi nhất định sẽ nghỉ ngơi.
Tôi muốn ra biển bắt cua.
Ngắm hoàng hôn.
Cùng với Mạnh Quan Hạc.
(Toàn văn hoàn.)