Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Đến tận , Cố Hằng không liên lạc gì với tôi.
Được rồi, được rồi, đây là muốn chiến tranh lạnh với tôi đúng không?
Được thôi, ai sợ ai.
Vừa lúc đó, Cố Doanh gọi điện đến, vừa bắt máy đã thấy tiếng cô ấy trách móc gay gắt: “Hạ Hạ, tớ nói cho cậu biết, anh tớ, à không, Cố Hằng người này chắc chắn là thần kinh!”
“Đúng rồi! Thần kinh!” Tôi rất thông cho cô ấy.
Cố Doanh ngạc nhiên: “Hả? Anh ấy làm gì cậu à?”
“Không có gì, cậu cứ nói tiếp đi.”
Cố Doanh tiếp tục kể lể: “Tan làm về nhà là mặt mày cau có, còn đi mách ba mẹ tớ nói tớ đang yêu một anh chàng tóc vàng, khiến tớ mắng nửa tiếng!”
“Tớ đã đắc tội với ai chứ? Hạ Hạ, tớ khổ quá!”
Tôi im lặng.
Tôi đoán, có lẽ là cô ấy đã lộ thân phận tình báo viên.
Tôi vuốt ve lòng tự ái của cô ấy, cô ấy mắng chửi Cố Hằng vài câu, là Cố Doanh lại vui vẻ trở lại.
Ban đầu, tôi đã quyết định lòng, Cố Hằng không thèm để ý đến tôi, thì tôi cũng mặc kệ anh!
Nhưng không ngờ!
, ngay tình cờ gặp nhau nhà hàng, tôi đã mời đến đồn cảnh sát.
Chuyện này thật là trớ trêu.
Tôi trước đây… lúc còn trẻ con và bồng bột, tôi đã viết vài câu chuyện ngắn trên một diễn đàn văn học.
Nhưng tôi đã từ bỏ việc đó từ lâu rồi!
Vậy mà không ngờ, những câu chuyện đó của tôi rất được yêu thích.
Và gần đây, một nhà phân phối mà diễn đàn đó tìm được đã gặp vấn đề, để bảo vệ danh tiếng của mình, họ đã đổ lỗi cho tác giả, nói rằng tác giả tự in ấn.
……
Tôi hối hận quá mà!
đời chưa từng vào đồn công an lần nào, không ngờ lần đầu lại là chuyện này…
Tôi bắt đầu đập chân bối rối.
Đến khi cánh phòng nhỏ mở , tôi không dám ngẩng đầu, dám liếc nhìn bằng đuôi mắt.
Ừm, chân dài quá, lại còn cân đối nữa.
Tầm mắt của tôi từ từ di chuyển lên trên, khi nhìn khuôn mặt của người đó, người tôi cứng đờ.
Rồi ánh mắt đảo qua đảo lại.
Khe hở dưới đất đâu rồi?
Sao lại không có một khe hở nào cho tôi chui xuống hết vậy!
Cố Hằng cầm một tập tài liệu, thong thả ngồi xuống đối diện tôi.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn vào tài liệu tay. “Hạ Hạ, giỏi thật đấy.【Tôi là người hư hỏng nhất trên giới】 cái bút danh này là của em không?”
Tôi cúi đầu: “Là của em.”
“Cuốn sách 《Người chồng thô lỗ chiều chuộng tôi đến nghiện》 cũng là em viết không?”
Tôi cúi đầu còn thấp hơn nữa, giọng nói nhỏ đến mức không : “Là của em.”
Đây từng là tác phẩm để đời của tôi.
Tiếng Cố Hằng lật giấy vang lên ràng căn phòng tĩnh lặng.
Đối với tôi, đó là một tra tấn.
Bởi có mình tôi biết những gì mình viết đáng xấu hổ đến mức nào.
Và tôi không biết, lúc này đây, anh đang đọc cái gì!
“Ồ, nhân vật nam chính tên là Cố Hằng à?”
thấy giọng nói của anh, đầu tôi như có một tia chớp lóe lên.
Làm tôi bối rối và xấu hổ tột độ.
Tôi đã quên mất chuyện này…
Để thỏa mãn sở thích nhỏ nhoi của mình, những câu chuyện mà tôi viết, nhân vật nam chính đều tên là Cố Hằng.
Thật là xấu hổ khi nhân vật nguyên bản thật đọc được.
Cố Hằng lại càng đọc chăm chú hơn.
Góc miệng không khỏi nhếch lên một chút, nhưng lại cố ý nén lại.
Giọng nói của anh mang một chút ý cười: “Một đêm bảy lần, Cố Hằng lợi hại như vậy sao?”
Tôi không cần giữ thể diện à?
Hơn nữa, anh đang vui vẻ cái gì vậy?
7
Khi khỏi đồn công an, tôi thấy như mình không còn là chính mình nữa rồi.
Tôi thấy như đời này, tất xấu hổ đều đổ dồn vào nay.
Cố Hằng đi theo tôi, anh gọi tôi: “Hạ Hạ.”
Tôi không dừng lại.
“Hạ Hạ.”
Tôi tăng tốc, bịt tai định chạy.
Nhưng Cố Hằng vài bước đã đuổi kịp.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, buộc tôi dừng lại.
“ nay anh đến nhà em nhé.” Anh ấy nói.
Tôi sững sờ, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh: “Nhà em là chỗ nào mà tùy tiện vậy?”
“Mặc dù những thứ em viết có tùy tiện, nhưng em không tùy tiện.”
Cố Hằng cười cười: “Anh muốn đến nhà em để giải thích ràng về chuyện trước nhà hàng thôi.”
Anh mím môi, có vẻ như đang do dự: “ qua không dám liên lạc với em, sợ em còn giận.”
Nếu làm cho cô tức giận thêm lần nữa, hậu quả rất nghiêm trọng.
Dù sao cũng còn một đối thủ tình vừa trở về nước đang rình rập.
“ trước nhà hàng nói nhận nhầm người, đó là nói đùa thôi, anh xin lỗi em.”
Tôi nhìn anh không nói gì.
“Anh cũng không đi xem mắt đâu, nay anh qua nhà em giải thích ràng được không?” Cố Hằng cúi người xuống, khẽ kéo tay tôi.
Có chút ý nịnh nọt đó.
Anh rất ít khi đối xử với tôi như vậy, tôi không kiềm chế được mà thấy xao xuyến.
Tôi cố ý ho khan để che giấu: “Đội trưởng Cố, xin hãy chú ý xung quanh.”
Cố Hằng cười: “Được rồi, chú ý.”
Anh nhìn đồng hồ, rồi lại quan sát xung quanh xem có đồng nghiệp nào xuất hiện không.
Khi tôi đang thắc mắc thì anh rất nhanh chóng nghiêng đầu hôn nhẹ lên má tôi.
“Vậy là đã quyết định rồi nhé, nay anh đến tìm em.”
Anh không thể lại quá lâu, vội vàng nói xong câu đó rồi chạy trở lại.
8
Mười giờ , chuông nhà tôi reo lên.
Mở , tôi nhìn thấy Cố Hằng đang dựa vào tường hành lang, người trông rất thoải mái.
Anh nhìn tôi cười: “Anh nói mà, làm sao em nỡ lòng để anh ngoài .”
Tôi ngửi thấy mùi , nhíu mày: “Anh rồi à?”
Cố Hằng gật đầu: “ mai nghỉ làm, anh vài đồng nghiệp chút ít.”
Tôi do dự, không biết có nên cho anh vào nhà hay không.
Anh khi và khi không là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trước mặt Cố Doanh và những người khác, khi anh ít nói hơn một chút, chậm chạp hơn một chút.
Nhưng trước mặt bạn gái như tôi, khi anh lại trở nên vô … dính người.
Tôi đang suy nghĩ thì Cố Hằng đã cúi người ôm eo tôi, kéo tôi vào nhà.
Anh đóng lại, vùi đầu vào cổ tôi.
“Hạ Hạ, người mà em gặp nhà hàng lần trước, đi ăn anh, cô ấy không đối tượng xem mắt của anh đâu. Cô ấy là góa phụ của đồng nghiệp anh, và sắp kết hôn rồi. Cô ấy có chút bối rối lòng nên mới tìm đến anh để tâm .”
Khi từ “góa phụ”, tim tôi thắt lại.
“Hạ Hạ, đừng giận anh.”
“Cũng đừng… trước mặt bạn cũ mà phủ nhận mối quan hệ của chúng ta.”
“Điều đó khiến anh… buồn.”
Tôi lập tức thấy tội lỗi.
Vội vã vỗ về lưng anh, tôi an ủi: “Em không giận đâu, anh cũng đừng buồn nữa.”
“Em cũng xin lỗi anh, chuyện của em với Khương Thận, đáng lẽ em nói với anh từ đầu. Em và anh ta đã chia tay rồi, này cũng không có gì nữa đâu, anh cứ yên tâm.”
“Hồi trước nói anh là mối tình đầu của em cũng không là nói dối đâu…”
Tôi dừng lại một chút: “Thật mà, không lừa anh đâu.”
Dù sao thì người đầu tiên mình thích cũng coi như là mối tình đầu mà.
Mối tình đầu thầm kín.
Tôi may mắn Cố Hằng đã nên phản ứng chậm chạp, không kịp nghĩ đến những lỗ hổng lời nói của tôi.
Vấn đề này cứ mà qua đi một cách nhẹ nhàng.
Nhưng chẳng bao lâu , tôi đã không còn cười nổi nữa.
Cánh tay mà Cố Hằng vòng quanh eo tôi không hề buông .
Anh đổi giọng, đột ngột hỏi: “Hạ Hạ, khi em viết tiểu thuyết, em có nghĩ đến anh không?”
Gương mặt tôi như bốc cháy, tai cũng đỏ bừng lên.
Gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không muốn đuổi ngoài thì đừng có nhắc đến chuyện này nữa.”
Nhưng Cố Hằng chẳng có chút ý thức nào .
Anh cười khẽ, hôn lên tai tôi: “Hạ Hạ, một đêm bảy lần, em thật đánh giá cao anh đấy.”
Tôi đang định nổi giận thì thấy anh nói tiếp: “Nhưng nếu là em thì cũng không sao.”
“Hạ Hạ, chúng ta thử xem sao nhé?”
Lần này đến lượt tôi phản ứng chậm chạp.
Chưa kịp nói gì, anh đã bế tôi lên.
Hoảng hốt, tôi ôm chặt lấy cổ anh.
Nhưng rồi tôi lại thấy khóe miệng anh cong lên.
Tên khốn này cố ý mà!
9
Có lẽ anh đã , hoặc có lẽ anh còn nghĩ đến việc tôi đi làm vào mai, nên cuối Cố Hằng cũng không đạt được thành tích ” một đêm bảy lần”.
Nhưng năm lần một đêm cũng không tệ rồi.
Dù sao thì cũng không người đàn ông nào cũng giống như nam chính, những cuốn tiểu thuyết rác rưởi mà, có thể làm được những điều siêu phàm như vậy.
Sáng khi tôi dậy đi làm, Cố Hằng còn đang ngủ.
Tôi nhẹ nhàng bước tới, nhìn gương mặt đang say ngủ của anh, không nhịn được cúi xuống hôn lên má anh.
Nhưng chưa kịp đứng dậy thì người đàn ông lúc nãy còn đang ngủ say đã mở mắt .
Anh nắm lấy tay tôi, giọng nói còn khàn:
“ nay anh đến đón em tan làm.”
Tôi cười: “Được.”
đó khi tan làm, tôi đã nhìn thấy Cố Hằng đang đợi công ty.
Anh ăn mặc rất gọn gàng, áo sơ mi và quần jean bình thường, nhưng lại trông rất đẹp .
Anh cầm lấy túi của tôi và dẫn tôi đi dạo quanh khu thương mại gần đó.
Đã lâu rồi chúng tôi không nhau đi chơi như vậy, vậy hai đều rất hào hứng, đến nỗi không hề để ý rằng phía chúng tôi, có một người đang nhìn chúng tôi chăm chú.
……
Cố Doanh thấy mắt mình hoa lên, chắc chắn là hoa mắt thôi.
Người đàn ông phía trước sao lại giống anh mình đến , mà anh mình đang làm gì vậy, đang xách túi cho một cô gái, còn dùng khăn giấy lau vết kem dính trên mặt cô gái một cách cưng chiều nữa chứ.
“Trời ơi!” Cố Doanh ngạc nhiên thốt lên.
Cô ấy không nhìn thấy được mặt cô gái đó trông như nào, nhưng điều đó không thể ngăn cản trái tim cô ấy đang sốc nặng.
Cô ấy không thể chờ đợi, vội muốn chia sẻ tin tức này với bạn thân.
Cố Doanh lấy điện thoại , nhanh chóng nhắn tin cho bạn thân.
【Trời ơi, anh tớ nở hoa rồi, mà lại yêu đương đấy!】
【Quá ảo diệu luôn, không biết thần tiên nào đã hạ được anh tớ đây?】
【Này bạn thân, cậu đang làm gì vậy? Sao không trả lời tin nhắn của tớ ?】
【Thôi vậy, tớ không chờ được nữa, tớ lẻn theo họ để xem cô gái đó là ai nhé!】
【Lát nữa kể cho cậu , hê hê!】
Cố Doanh cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên thì bầu trời sụp đổ.
Người đâu mất rồi!
Anh và chị dâu bí ẩn to đùng chạy đi đâu mất rồi?!
Cố Doanh vội vàng chạy đi, bắt đầu tìm kiếm khắp khu trung tâm thương mại rộng lớn.