Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709KyQ8s3U

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Rõ ràng nhớ là tối qua ngủ không hề như vậy.

Nó chui vào lòng tôi lúc nào chứ?

Còn cái đuôi này của nó…

Trước mắt lập tức xuất hiện loạt đạn mạc điên cuồng:

【Chết cha cô bé, cả đêm cô ở đó vuốt đuôi mèo nha! Thanh mai sắp điên rồi hahahaha.】

【Cưng ghê chưa, biết gu tui luôn, xoa đúng đoạn tui mê ghê!】

【Haha cái lũ con gái vàng, miệng nói không sờ, tay thì thành thật quá trời, vuốt suốt đêm!】

【Thanh mai đang đứng ngoài cửa kìa, mở ra là thấy, nó đứng cả đêm rồi!】

【Không chỉ đứng ngoài cửa đâu, chỗ khác cũng “đứng” luôn rồi đó / cười gian.】

【Thà đứng cả đêm ngoài cửa còn hơn gọi điện làm vợ thức giấc, yêu đỉnh thật!】

…Màn hình điện thoại trên bàn tự sáng – là cuộc gọi từ thanh mai.

Tiêu rồi, chắc chắn gọi tới để tính sổ.

Tôi run run bấm nghe.

Điện thoại vừa kết nối, giọng thanh mai trầm thấp truyền qua:

“Mở cửa.”

Dứt lời cậu ta không cho tôi cơ hội lên tiếng, nói xong liền tắt máy.

Cửa mở ra, thấy thanh mai với quầng thâm dưới mắt, trong mắt còn ánh lên tia máu.

Tay cầm theo phần ăn sáng.

Nghĩ đến mấy dòng đạn mạc nói tôi cả đêm vuốt đuôi mèo…

Tôi dời mắt đi, cúi đầu:

“Xin lỗi. Em không cố ý đâu.”

Thanh mai không nói gì, xách phần ăn đi vào.

Đạn mạc lại bắn lên trước mắt:

【Á đù, là món ăn sáng mà bé con thích nhất kìa.】

【Cậu ta thật sự yêu dữ dội luôn! Bị hành suốt đêm mà chỉ đứng ngoài cửa thôi, sáng còn chạy đi mua đồ ăn sáng cho bé nữa chứ.】

【Tên này đúng là miệng nói cứng, lòng lại mềm, diễn sâu ghê.】

【Trước khi ngủ chắc “tra cứu học lực” dữ lắm nên mới mệt vậy ha.】

【Ủa gì dzợ, chị nói câu đó hơi… gắt đó nghen, vô nhầm kịch bản rồi phải không?】

【Ủa nói cái gì vậy, không hiểu luôn á, có ai giải thích hộ không?】

【Mấy đứa nhỏ tránh ra, khúc này không dành cho tụi bây / cười gian.】

【Thích bé nhà tui thì nói đại đi, không thôi để người khác rước bé đi rồi lúc đó ngồi khóc nghen.】

【Tui xin lỗi, vừa vô thấy thanh mai mắt thâm đen là tui tưởng bậy liền / nháy mắt.】

…Ăn sáng xong, thanh mai bắt đầu kể lể tôi đã làm gì tối qua.

Nghe mà mặt tôi nóng ran, may là cậu ta nói xong thì chuyển chủ đề.

Trước khi đi, thanh mai mới đi được mấy bước thì quay lại:

“Ba mẹ em không có nhà đúng không, năm nay qua nhà anh ăn Tết nhé?”

Ba mẹ tôi lúc nào cũng bận công việc, mấy năm nay Tết không ở nhà.

Gọi là bận việc, thật ra tôi biết hai người sớm đã ly thân rồi.

Những năm trước đều là thanh mai mời tôi sang nhà cậu ấy ăn Tết.

Từ sau đại học thì tôi không đến nữa.

Tôi ngẩn ra mấy giây, mới trả lời:

“Thôi khỏi, chắc năm nay em đi chơi vài hôm, không làm phiền anh đâu.”

5

Sau khi thanh mai về nhà, mẹ tôi gọi điện tới.

Dù biết bà gọi vì chuyện gì, nhưng tôi vẫn bấm nghe.

Đầu bên kia vang lên giọng quen thuộc:

“Đường Đường, con thấy tin nhắn mẹ gửi chưa?”

Tôi ừ một tiếng, biết ngay chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Đang định từ chối thì mẹ đã cắt lời:

“Đường Đường à, ba mẹ thật sự thấy người này rất ổn, nhân phẩm đảm bảo, con cũng lớn rồi, đi gặp thử đi, không được thì coi như làm bạn cũng tốt mà!”

Tôi ôm mèo đi ra phòng khách, nhẹ giọng thở dài:

“Hồi trước chẳng phải nói là không mai mối nữa sao? Sao giờ lại nữa rồi?”

Lần trước tôi cũng đi xem mắt một lần.

Kết quả gặp ngay một thanh niên bám váy mẹ… Nghĩ tới đó là tôi lạnh sống lưng.

Mẹ tôi bên kia càng nói càng nhiệt tình:

“Lần này khác mà, lần này thật sự rất tốt, ba mẹ thấy ổn thật đó, con đi gặp thử đi rồi biết.

“Mẹ hẹn sẵn hết rồi, lát mẹ gửi con thời gian với địa điểm nhé.”

Có vẻ bên kia có người đang tìm bà.

Dứt lời, bà chẳng cho tôi mở miệng, dặn vài câu xong liền cúp máy.

Rồi gửi thời gian địa điểm qua điện thoại cho tôi.

Tôi vẫn không đồng ý.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, ba mẹ thay nhau tấn công dồn dập, ai cũng ép tôi đi gặp mặt.

Cuối cùng đến ngày hẹn, mẹ tôi từ sáng sớm đã bắt đầu “khủng bố” tin nhắn.

Bà ấy thật sự quá đáng sợ.

Tôi cảm giác nếu tôi còn dám từ chối, bà sẽ lập tức bay về lôi tôi đi xem mắt.

Không còn cách nào khác, tôi đành cắn răng đồng ý.

Dù sao đi cho có cũng được, dự định đến chào hỏi cho có rồi về.

Tôi tùy tiện mặc đại bộ đồ, cố tình không trang điểm, cầm điện thoại rồi ra ngoài.

Trên đường đi, loạt đạn mạc lại hiện ra như nước lũ:

【Tuyệt quá, cô bé đi gặp đối tượng xem mắt rồi, bọn tôi có hi vọng rồi!】

【Chết tiệt, tình địch của thanh mai sắp lộ diện rồi!】

【Ối giời ơi, sao tình tiết tới sớm thế, mới chớp mắt đã đi gặp người mới, nguy cơ tới rồi, thanh mai liệu mà tỉnh lại đi, mất vợ tới nơi rồi đó!】

【Mê quá, mau đến cảnh chiến trường tình ái đi!】

…Tôi đọc mà mặt ngơ ngác.

Đạn mạc có phải hiểu lầm gì không, tôi với thanh mai đâu có gì đâu?

Cậu ta không thích tôi, tôi cũng không thích cậu ta?

Chúng tôi chỉ là bạn bè lớn lên cùng nhau thôi.

Mặc dù… xét theo mấy hành vi kỳ lạ gần đây của thanh mai, cộng thêm mấy lời trong đạn mạc… thì, cũng không phải không có khả năng.

6

Tới nơi thì thấy đối tượng xem mắt đã đến rồi.

Do đứng hơi xa, hôm nay lại không mang kính nên tôi nhìn không rõ lắm.

Chỉ khi đến gần hơn, tôi mới thấy rõ mặt người kia.

Lục Bắc Kỳ?

Sao lại là anh ta?

Ánh mắt tôi thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, môi khẽ hé.

Chạm phải ánh mắt anh ta.

Trong mắt anh không hề có chút bất ngờ nào, như thể từ đầu đã biết sẽ là tôi.

Chết tiệt, sớm biết vậy đã hỏi tên trước rồi.

Nhà ai mà đi xem mắt lại gặp đúng sếp chứ?!

Còn là người tôi từng nói xấu sau lưng, bị bắt gặp tận mặt.

Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh ta tới đây để trả đũa không nữa.

Quá xấu hổ, tôi chỉ muốn độn thổ cho rồi.

Lục Bắc Kỳ đưa tôi thực đơn, khóe môi cong cong:

“Em xem trước muốn ăn gì đi.”

Nói xong thì ra ngoài nghe điện thoại.

Vẫn bận như mọi khi.

…Không lâu sau, anh ta quay lại.

Trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng, là loại tôi thích.

Hơi bất ngờ, nhưng mặt tôi không thể hiện gì.

Tôi nhận lấy hoa, nhẹ nhàng cảm ơn.

Lúc này, loạt đạn mạc lại hiện ra trước mắt tôi:

【Thằng này nhìn là biết có làm bài tập trước, không hổ là thầm yêu bao lâu nay.】

【Thanh mai sao còn chưa tới, không tới nhanh là Lục Bắc Kỳ tỏ tình mất, vợ cậu bị người khác hốt đi bây giờ!】

【Cho xin cái đoạn cao trào lẹ đi, muốn biết cuối cùng cô bé chọn ai.】

【Tui thấy hai người đều ngon á, hay là… gom cả hai đi, hai…】

【Mấy con gái vàng im, đây không phải khu tự do đâu nha / lén nhìn.】

…Ăn xong bữa, hai đứa còn đi xem phim.

Lục Bắc Kỳ đưa tôi về nhà.

Khi gần tới nơi, trước mắt tôi lại hiện lên vài dòng đạn mạc:

【Chuẩn bị đi cô bé, cao trào tới rồi, thanh mai đang chờ ở đó.】

【Ối giời ơi, thanh mai này chắc tức tới điên luôn.】

【Haha hóng dữ, đánh nhau đi, tranh nhau đi!】

…Tay tôi cầm túi siết chặt, lòng bắt đầu thấy bối rối.

7

Về tới khu chung cư.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, không thấy thanh mai đâu.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Lục Bắc Kỳ xuống xe.

Tay cầm chiếc khuyên tai của tôi.

Tôi theo phản xạ sờ lên tai, đúng là rớt mất một bên thật.

Lục Bắc Kỳ đã bước đến trước mặt tôi, hơi cúi người xuống:

“Để anh đeo giúp em.”

Tôi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cái khuyên tai này đúng là dễ rớt quá.

Tổng cộng mới đeo được hai lần, cả hai lần đều suýt rơi mất.

Lần sau không đeo nữa cho rồi.

Vừa đeo xong, tôi liền nhìn thấy thanh mai phía sau Lục Bắc Kỳ.

Không biết cậu ấy xuất hiện từ lúc nào.

Ánh mắt cậu ta dừng ở chiếc khuyên tai bên tai tôi, vẻ mặt u ám, lông mày nhíu chặt, như đang cố đè nén gì đó.

Ánh mắt tôi giao nhau với cậu ta.

Cậu ta liếc nhìn Lục Bắc Kỳ đang đứng trước mặt tôi, khẽ nhếch môi, nhấc chân đi về phía tôi.

Mí mắt tôi giật giật.

Xong phim rồi.

Chẳng lẽ sắp giống như mấy dòng đạn mạc nói?

Lục Bắc Kỳ cũng nhìn theo ánh mắt tôi.

Ngay lúc ấy, loạt đạn mạc lại điên cuồng hiện lên:

【Ối mẹ ơi, ánh mắt thanh mai kìa, mùi thuốc súng nồng nặc luôn rồi!】

【Thanh mai: mày dám giành vợ tao, mày xong rồi!】

【Trận chiến tới nơi rồi! Kéo bé nhà tui chạy lẹ đi!】

【Đừng tranh nhau nữa, ai tui cũng thích, hay là bé nhà tui nhận cả hai đi, ba người sống hạnh phúc bên nhau còn hơn!】

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Lục Bắc Kỳ nhìn tôi, rồi lại nhìn sang thanh mai.

Tùy chỉnh
Danh sách chương