Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7KmBMuTsNu
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lục Bắc Kỳ đột nhiên nói:
“Anh cũng tiện đường, để anh đưa em.”
Tôi: 「……」
Nói dối mà không biết chớp mắt.
Nhà anh ta và tôi rõ ràng khác hướng, tiện đường chỗ nào?
“Anh tiện hơn sao?” – Thanh mai khẽ cười, “Mà anh đưa cô ấy về thì tôi không yên tâm đâu, để tôi, Tổng giám đốc Lục cứ về lo việc đi.”
Nói rồi, hai người không ai nhường ai, khí thế sắp cãi nhau tới nơi.
Tôi vội cắt ngang.
Cuối cùng, tôi chào tạm biệt Lục Bắc Kỳ, để thanh mai đưa về.
12
Về đến nhà, bạn thân nhắn tin tới:
【Ủa ủa, nghe nói dạo này sếp tụi bây đang theo đuổi mày đó hả?】
【Thật không đó? Tao nhớ thằng Trần Thời Yến cũng thích mày mà, nó biết được chắc sốc chết.】
Cũng thích?
Tôi mở khung chat, gõ:
【Sao mày biết nó thích tao?】
Bạn thân rep ngay:
【Tao biết lâu rồi chứ sao, hồi đại học là tao thấy nó đối xử với mày không giống với người khác rồi, miệng thì cứng chứ thật ra thương mày chết mệt.】
【Không thích mày thì sao cứ phải quanh quẩn bên mày hoài? Mỗi lần sinh nhật còn chuẩn bị quà kỹ lắm.】
【Tao không biết diễn tả sao, nhưng cảm giác là nó thật sự thích mày.】
Lúc này, đạn mạc nổ tung, toàn là trợ công:
【Đúng đó, thanh mai thích mày mà! Không thì sao cứ khăng khăng không chịu dọn nhà, không phải vì muốn ở gần mày chắc? Tao nói thiệt, mày mà dọn nhà đi, nó cũng dọn theo luôn đó!】
【Còn lúc đại học nữa, học cùng trường với mày, nhát gan không dám tỏ tình, sợ bị từ chối thì ngay cả làm bạn cũng không được, nên mới cứ âm thầm bên mày hoài, cho đến khi có tình địch mới dám ra tay.】
【Không chỉ vậy đâu, nó còn làm rất nhiều chuyện cho mày.】
【Bé con mau đồng ý với thanh mai đi, tui muốn coi yêu nhau rồi ngọt ngào ra sao kìa!】
……
Sáng hôm sau tỉnh dậy.
Mèo lại đang nằm trong lòng tôi.
Tay còn lại của tôi… lại đang nắm đuôi nó.
Tôi: 「……」
Sao lại như vậy nữa rồi.
Mở điện thoại ra xem.
Không có tin nhắn nào.
Vậy chắc tối qua tôi chỉ nắm đuôi thôi, không có vuốt vuốt gì đâu ha?
Vừa định tự an ủi thì tin nhắn từ thanh mai tới:
【Tối qua em lại… nhưng không sao, anh quen rồi.】
Đạn mạc:
【Tôi nói mà, sao có chuyện không sờ được chứ, hóa ra thanh mai quen rồi hahaha.】
【Cái dấu ba chấm này có thể triển khai được không / lén nhìn.】
【Sao tự nhiên cảm thấy thanh mai hơi ngại ngùng ha~】
【Cậu ta thật sự siêu yêu luôn đó!】
……
Sắp hết giờ làm thì tôi nhận được thông báo đi công tác.
Lục Bắc Kỳ đích danh gọi tôi đi cùng.
Tan ca xong là ra sân bay ngay.
Trước khi lên máy bay, tôi nhắn cho thanh mai một cái tin.
Sợ cậu ta sau giờ làm lại tới công ty đón tôi.
Tới nơi, vừa xuống máy bay.
Điện thoại hiện lên mấy tin nhắn liền từ thanh mai.
Tôi lần lượt trả lời hết, rồi về khách sạn chuẩn bị công việc cho ngày mai.
13
Sau khi bàn chuyện hợp tác xong, tôi trở về khách sạn.
Thấy tôi như có điều muốn nói, Lục Bắc Kỳ khẽ cong môi:
“Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Tôi đem hết những thắc mắc đã nghẹn suốt dọc đường nói ra.
Tại sao nhất định phải bắt tôi theo?
Rõ ràng lần này có tôi hay không cũng không quan trọng.
Thậm chí có thể nói chẳng liên quan gì đến phòng tôi.
Nói anh ấy theo đuổi tôi thì mấy ngày nay cũng chẳng hề có bất kỳ hành động nào.
Vừa vào đến khách sạn, tôi lập tức cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo như đang khóa chặt mình.
Tôi theo phản xạ quay đầu lại, thấy được thanh mai.
Đuôi mắt cậu ấy còn hoe đỏ, trông cực kỳ uất ức.
Không ngờ cậu ta lại bất ngờ xuất hiện ở đây.
Tôi lập tức chết trân tại chỗ.
“Đấy, tôi đã nói rồi mà, có người sẽ không ngồi yên được.” – Lục Bắc Kỳ nhếch môi – “Đi đi, ánh mắt cậu ta sắp hóa thành dao đâm vào tôi rồi kìa.”
Vừa dứt lời, trước mắt tôi liền xuất hiện một hàng đạn mạc:
【A a a a a a a, không ngờ chuyến công tác này là để trợ công cho nữ chính và thanh mai đó trời!】
【Thanh mai nhìn đáng thương quá đi, đỉnh thì đỉnh mà lại có vibe thiếp thất.】
【Tim tui mềm nhũn rồi, nhưng mà sếp không định tranh nữa sao? Vậy là buông rồi à?】
【Chắc sếp cũng cảm nhận được nữ chính thích thanh mai, nên không cần cố nữa.】
【Đúng là trời rơi không địch lại thanh mai sống cạnh nhà mà hihi.】
……
Lục Bắc Kỳ đi đến, không biết nói gì với thanh mai.
Nhưng sắc mặt thanh mai rõ ràng đã khá hơn nhiều.
Tôi bước tới trước mặt cậu ấy, không dám nhìn thẳng lâu.
“Anh… sao anh lại tới đây?”
Thanh mai hừ nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn mang chút nghẹn:
“Em hỏi thừa.”
Ngửi thấy mùi rượu, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ấy:
“Anh uống rượu à?”
Cậu ta gật đầu, chìa tay ra ý muốn tôi đỡ:
“Anh hơi choáng, mau đỡ anh một chút.”
Trông không giống đang giả vờ, tôi đỡ lấy người cậu ta, thuận miệng hỏi:
“Anh đã đặt phòng chưa?”
“Đặt rồi, thẻ phòng trong túi anh, đầu hơi choáng, em giúp anh lấy nhé.” – Cậu ta ôm trán.
“Anh đứng yên trước đi.”
Cả nửa người cậu ta đều tựa vào tôi, tôi rất khó với vào.
14
“Bíp—”
Thẻ phòng quẹt vào, tiếng điện tử vang lên.
Cửa phòng mở ra, thanh mai đi vào rửa mặt.
Tôi vừa pha xong ly nước mật ong cho cậu ấy thì đạn mạc xuất hiện:
【Thanh mai lừa bé rồi, mới uống có một ly thôi, đúng là đàn ông chó, giả say để moi lòng thương.】
【Miệng cứng như bắp khô, giả ngầu thành công.】
【Xong luôn, bé sắp bị ăn sạch không còn mảnh xương.】
【Tự – thưởng – cho – bản – thân – nhaaa~】
……
Thì ra là giả say.
Tôi còn tưởng thật, pha nước mật ong cho cậu ta cơ đấy.
Tôi hừ một tiếng, đứng chờ ngoài phòng tắm.
Đợi mãi cậu ta mới bước ra.
Trên người khoác áo choàng tắm, tóc còn ướt sũng, vài giọt nước đọng lại chảy xuống tận xương quai xanh.
“Anh…”
Tôi vội dời mắt: “Sao không mặc đồ đàng hoàng?”
Hoài nghi hợp lý là cậu ta đang cố dụ tôi.
Tôi cảm thấy hơi nóng, lập tức đứng dậy định đi về.
Vừa cầm túi thì bước hụt, ngã vào lòng cậu ta.
Trên đầu vang lên tiếng cười khẽ.
“Em không cố ý đâu.” – Tôi vừa nói vừa định đứng dậy.
Nhưng thanh mai lại đưa tay giữ tôi lại, không cho tôi dậy.
Khoảng cách lập tức rút ngắn.
Trong căn phòng yên ắng chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
Nhìn khuôn mặt thanh mai đỏ bừng sau khi tắm xong.
Tim tôi đập loạn, hơi thở rối loạn.
Rất nhanh, ánh mắt cậu ta rơi vào môi tôi.
Giọng khàn đi, ngày càng trầm:
“Được không?”
Ánh mắt tôi cũng dừng trên môi cậu ta.
Như bị thôi miên, tôi khẽ gật đầu.
Giây tiếp theo, đôi môi của thanh mai áp xuống…
Đạn mạc:
【A a a cuối cùng cũng hôn rồi! Trời ơi không dễ dàng gì đâu nha.】