Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Món Nợ Dưới Đáy Biển

5

Địa điểm: ngay tại hội trường đơn vị chúng tôi.

Thừa, Lục , Lục Hải, Lâm Tú Phân – gia đình bọn họ, tư cách nhân vật chính, ngồi hàng ghế tịch sáng chói nhất, nhận hết thảy lời chúc tụng và ca ngợi.

Khi tôi mặc đồ công tác cũ kỹ bạc màu vì giặt nhiều lần, xuất hiện ở cửa hội trường, sự ồn ào lập tức lặng .

Vô số , như những mũi dao sắc , đồng loạt bắn về phía tôi.

Khinh miệt.

Chửi rủa.

Coi thường.

Hả hê.

Tôi phớt lờ tất , từng đi thẳng về phía hàng ghế tịch.

ta còn mặt mũi đây sao?”

“Đúng , loại cặn bã này đáng lẽ sớm phải bị khai trừ rồi!”

“Nhìn cái dạng nghèo mạt ấy, đúng là đáng đời!”

Tiếng xì xào hề che giấu, lọt thẳng vào tai tôi.

gái tôi, Lục , nhìn thấy tôi.

ta mặc một chiếc lễ phục trắng khôi mới toanh, càng làm nổi bật khí chất kiêu hùng, như một nữ hoàng.

ta động khỏi hàng ghế tịch, ngay trước ống kính truyền thông, dang ôm tôi thật chặt.

, rồi.”

Giọng ta dịu dàng, bao dung, chan chứa sự thấu hiểu.

biết, trước đây làm những việc đó, chắc chắn là có nỗi khổ riêng.”

trách , chúng ta mãi mãi là .”

Màn diễn này, quả thật hoàn mỹ.

Khán phòng lập tức vang lên một tràng thán phục.

【Trời ơi! Lục thật sự quá tốt bụng! gái đối xử ấy như , vậy mà vẫn chịu tha thứ!】

【Đúng là nữ trung hào kiệt! Lòng dạ rộng rãi!】

【So gái, Lục Tuyết Ninh chẳng khác nào một trò hề!】

Lục hưởng thụ ngưỡng mộ mọi người, khóe miệng thoáng hiện nụ cười đắc ý.

Lúc này, cha tôi – Lục Hải – cũng đứng dậy.

Phía sau ông ta, là đoàn luật sư hùng hậu tập đoàn Lục Thị.

Ông ta trước mặt tôi, từ cao nhìn , ngập tràn chán ghét.

Ngay trước mặt bao người, ông ta hất thẳng một xấp tài liệu vào mặt tôi.

“Lục Tuyết Ninh, từ hôm nay trở đi, ta thu hồi cổ phần đứng tên , trắng ra khỏi nhà.”

“Ta – Lục Hải – có đứa gái nào bất trung, bất hiếu, tham lam vô sỉ như !”

, bị đuổi khỏi nhà họ Lục rồi!”

Giọng ông ta vang dội, uy nghiêm, động khắp hội trường.

trường, lúc đầu im lặng như tờ.

Ngay sau đó, là tiếng vỗ như sấm dậy.

“Hay lắm!”

“Đáng lẽ phải từ lâu rồi!”

“Thật hả dạ!”

“Đáng đời!”

Mọi nhìn tôi như nhìn một đống rác, hả hê vui sướng vì cuối cùng kẻ ác cũng nhận báo ứng.

Tôi thèm liếc bản hợp đồng kia, cũng chẳng buồn nhìn gương mặt lùng cha mình.

tôi xuyên qua ông ta, rơi người đàn ông mặc vest trắng, khí chất nhạt hàng ghế tịch.

Thừa.

Chồng tôi.

Anh ta cũng đang lùng nhìn tôi, trong cầm một tập tài liệu.

Anh ta chậm rãi , đưa tập giấy trước mặt tôi.

Là đơn ly hôn.

“Lục Tuyết Ninh, chúng ta ly hôn đi.”

Giọng anh ta, cũng như người anh ta, lẽo mang chút hơi ấm.

“Dù sao cũng từng là vợ chồng, căn nhà này lại cho , coi như chút nhân từ cuối cùng.”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt – người mà tôi yêu mười năm, cưng chiều mười năm, dốc thành quả nghiên cứu khoa học mình cùng anh ta chia sẻ…

Tôi đi thẳng trước mặt anh ta, từ bàn lễ, cầm lên một bản báo cáo nhật ký tàu ngầm vừa được coi như chiến quả trưng bày.

Sau đó, tôi xoay người, đối diện tất ống kính truyền hình trực tiếp, cũng đối diện anh ta.

Tôi giơ cao báo cáo, chậm rãi đưa ra câu hỏi đầu tiên.

“Trước khi khởi hành, hệ thống cứu hộ từ xa Thâm Tiềm Giả bị chính tôi khóa cứng bằng phương pháp vật lý, đồng thời thiết lập quyền hạn mã hóa cấp cao nhất, từ đầu cuối chưa từng khởi động.”

“Xin hỏi Tổng chỉ huy .”

“Anh làm nào, từ trung, thao tác điều khiển một chiếc tàu ngầm hoàn cách ly giới bên ngoài thực hiện cứu giúp?”

Tất ống kính truyền hình trực tiếp, như ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức khóa chặt gương mặt Thừa – người trong khoảnh khắc ấy biến sắc trắng bệch.

Tùy chỉnh
Danh sách chương