Thanh mai trúc mã của tôi đem lòng yêu một nữ sinh nghèo được gia đình tôi tài trợ.
Sau kỳ thi đại học, hai người họ hẹn nhau bỏ trốn. Trên đường ra sân bay, họ gặp tai nạn.
Nữ sinh nghèo kia tử vong ngay tại chỗ.
Trúc mã mất trí nhớ, quên sạch mọi thứ về cô ta, khẳng định rằng trong đời này, hắn chỉ yêu duy nhất một người.
Chính là tôi.
Năm thứ ba sau khi cưới, hắn thâu tóm công ty nhà tôi, đẩy gia đình tôi vào cảnh khốn cùng.
“Món nợ máu, cuối cùng cũng phải trả bằng máu.”
Tuyệt vọng đến cực hạn, tôi lao mình khỏi tầng cao nhất.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về năm mười chín tuổi.
Trở lại ngày mà Giang Yến nói với tôi rằng, hắn thích Lâm Nhược Vi.