Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi cúi người xuống, ngang tầm mắt nó, lo lắng :
“Sao con còn đây vậy? Không về nhà à? Ba mẹ đâu?”
Tần Thư Phàm giơ cái hồ thông minh trên tay lên, mím môi, nghiêm túc nói:
“Con nhìn có là chưa chịu về nhà, nhưng thật ra là đang âm thầm bảo vệ tình yêu của anh con… và cả mạng của con !”
Câu lời chất anime khiến tôi suýt nghẹn.
Nhưng nó còn mà cứ đứng lủi thủi một đây, tôi vẫn không yên tâm, giọng nhắc:
“Ba mẹ con có biết con đang đây không? Trời tối rồi, không an toàn đâu, mau về đi.”
Tần Thư Phàm lắc đầu, về phía chiếc xe sang bóng loáng đậu ven đường:
“Không sao đâu cô Linh, tài xế nhà con và xe đều đó mà.”
Tôi: “……”
Nói xong, nó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào hồ thông minh của .
Lúc này tôi mới sực nhớ — đến đây để lại máy cho người bán, mà đến giờ vẫn chưa gặp .
Anh ta có nhắn là tôi đến nơi thì gọi điện cho anh ta.
Tôi lấy điện thoại, bấm số mà anh ấy gửi.
3
Một giây sau.
Chiếc hồ thông minh trên tay Tần Thư Phàm… reo lên.
Tôi chưa từng biểu cảm nào đặc sắc đến vậy trên mặt một đứa trẻ.
Tần Thư Phàm nhìn chằm chằm vào chiếc laptop tôi đang ôm trong tay, mặt phức tạp một cách… vượt tuổi.
Một lúc sau, bộ não của cậu như là đã nhận ra điều gì đó, giọng run run:
“Cô… cô Linh , hóa ra là… cô mua cái máy đó à… Con… con nãy giờ nói bậy nói bạ ạ.”
Tôi hiểu, trẻ con vô tư hay nói lung tung mà.
Tôi rất thoải mái, đưa cái laptop trong tay cho nó: “Của con này, cô lại.”
Nói xong, tôi dừng một rồi bổ sung thêm: “Nói dối là không tốt đâu nha, sau này đừng bịa chuyện nhé. À mà nhớ nhắc anh con tiền lại cho cô đó.”
Tần Thư Phàm vội vàng nói: “Cô , tiền đó không lại được đâu… Anh con bán máy cho cô rồi mà… nếu mà đột nhiên chuyển tiền lại, anh biết là tại con gửi nhầm chắc chắn sẽ nổi điên mất…”
Cậu vừa quệt nước mắt nước mũi vừa rên rỉ: “Hu hu hu… ảnh đánh đau lắm đó cô, ảnh hay ăn hiếp con lắm… Cô cũng không muốn con bị bầm tím mặt mũi đi học đâu đúng không?”
thằng khóc lóc như thế, tôi cũng mủi lòng.
“ đã nào… Không em nói anh trai là cảnh sát à? Sao lại đánh người?”
“À? À đúng! Không không không, ảnh không đánh người đâu, ảnh … đánh con… à không không! Ảnh cũng không đánh con đâu! Thiệt ra ảnh cũng tốt lắm… là hiểu lầm … cô Linh đừng hiểu lầm…”
Tần Thư Phàm bắt đầu cuống lên, sửa đi sửa lại lời nói như thể đầu óc sắp nổ tung, nói càng lúc càng , càng lúc càng loạn.
Tôi cũng chẳng buồn nó nói nhảm thêm , xòe tay ra, kiên nhẫn giải thích:
“Nhưng vấn đề là em chưa đưa cái máy kia cho cô. Không có máy thì chẳng lại tiền à?”
Tần Thư Phàm lau nước mắt, ngước nhìn tôi lo lắng, gương mặt đáng thương: “Vậy… cô Linh, cô có tiện đi con về nhà lấy máy không ạ?”
4
Tôi đi theo Tần Thư Phàm về nhà nó. Vừa đẩy cửa bước vào, cả phòng khách tức loạt quay đầu nhìn.
Tần Thư Phàm liếc một vòng, lễ phép chào : “Con chào ba mẹ buổi tối ạ.” “Anh… anh về rồi hả?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của thằng — trên có một người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không nghi ngờ gì , đây chính là “ông anh” mà Tần Thư Phàm nhắc tới.
Anh mặc áo thun và quần thể thao, làn da ngăm khỏe mạnh, cơ bắp rắn rỏi căng dưới lớp vải mỏng. Đôi chân dài bắt chéo, một tay chống cằm, ngũ quan sắc sảo, môi mím . Dù nhắm mắt cũng đủ khiến người ta nhận ra ngoài nổi bật và khí chất hơn người.
Ủa khoan… Tần Thư Phàm kia, sao em không nói sớm là anh trai em đẹp trai như vậy trời?!
Mắt tôi như radar quét tới quét lui, dính chặt vào anh ấy, không tài nào rời được.
Tần Thư Phàm nhìn không nổi , kéo tay áo tôi lắc lắc: “Cô Linh , nước miếng cô sắp lên đầu con rồi đó…”
Tôi: “……”
Tôi vội ho khan vài tiếng để che giấu sự ngại ngùng, không định bước hẳn vào nhà nên cúi người nói nó: “Em đi lấy máy cho cô đi.”
Tần Thư Phàm gật đầu cái rụp, chạy lon ton về phía anh trai vẫn còn đang nhắm mắt.
Vừa lắc tay anh vừa gọi lớn: “Anh ! Mở mắt ra! Mau dậy đi! Có chuyện lớn! Đại sự đó!”
Ba mẹ nó vậy thì ngán ngẩm lên tiếng: “Ê ê ê, Tiểu Phàm, anh con vừa mới đi làm nhiệm vụ về, mệt lắm, đừng làm phiền nó nghỉ ngơi.”
“Đúng đó, để cho anh con nghỉ đi.”
Nói rồi, hai bác ấy tiến lại chỗ tôi, chuẩn bị chào .
Vừa tôi, cả hai đều lộ ngơ ngác: “Cô là…?”
Đến lượt tôi cảm khó hiểu.
Tôi còn nhớ rất rõ hồi nhóm lớp, phụ huynh của Tần Thư Phàm là người đầu tiên kết bạn Zalo tôi. Dù đó đến giờ chưa từng trò chuyện gì, nhưng họ thường xuyên thả tim status tôi.
Tôi là kiểu người hay đăng ảnh, viết nhật ký linh tinh trên mạng xã hội, chưa từng chặn .
Vậy thì không lý nào mà họ không nhận ra tôi.
Nhưng nhìn thái độ của họ bây giờ, trông cứ như đây là lần đầu gặp mặt thật sự.
Tôi cũng không muốn nhiều, giữ nguyên nụ cười nghề nghiệp, gật đầu rồi giới thiệu:
“Chào anh chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Thư Phàm — Lâm Thư Nam.”
Vừa dứt lời, người có phản ứng nhanh nhất lại là người đàn ông đang nằm trên .
Anh tức mở mắt, ánh nhìn sắc bén khí chất của một cảnh sát quét về phía tôi.
Tôi vội lảng mắt đi, tránh cái nhìn ấy để không bị phát hiện vừa… “nhìn trộm”.
Ba mẹ của Thư Phàm vừa tôi là giáo viên chủ nhiệm thì nhanh chóng mời tôi vào nhà.
Tôi ngại, nhưng Thư Phàm vẫn đang loay hoay bên anh trai, quên luôn chuyện lấy máy cho tôi.
Tôi nó ra đe dọa: “Anh Tank ! Mua cho em cái mô hình xe tăng cỡ lớn đi! Không thì… hứ hứ…”
Anh trai nó bịt tai, thản nhiên túm cổ áo phục của nó như xách con gà con rồi ném sang một bên: “Nói rồi, không qua được kỳ kiểm tra thì đừng hòng. Im lặng đi.”
Cuối cùng, tôi đành theo ba mẹ nó vào nhà…
Mẹ của Tần Thư Phàm đi bên cạnh tôi, không rõ tôi đến đây làm gì, liền cẩn thận :
“Cô Linh … có Thư Phàm gây chuyện gì trường không ạ? Thằng đúng là nghịch… nếu có làm phiền cô thì nhất định nói cho chúng tôi biết…”
phụ huynh tưởng tôi tới nhà để “ghé thăm giáo dục đặc biệt”, tôi có bối rối, vội vàng xua tay giải thích: “Không không ạ, Thư Phàm trường rất ngoan ạ.”
“Em là… đến lấy cái máy mà em mua của… của anh trai Thư Phàm ạ.”
“Phàm Châu? Phàm Châu? Ngẩn người làm gì đó? Mau đi lấy máy cho cô Linh đi!”
Người đàn ông đang nằm trên ghế — chắc chắn là Tần Phàm Châu, anh trai của Tần Thư Phàm — khẽ nhíu mày, đôi mắt đào hoa đẹp đến nao lòng rũ xuống như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
Mãi đến khi bố gọi, anh ấy mới hoàn hồn.
Anh đứng dậy, chống tay lên đùi, bước nhanh về phòng, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tần Thư Phàm trừng mắt nhìn theo bóng lưng anh , giận dữ đập đập lên ghế , lẩm bẩm:“Không mua cho em… không mua cho em… Tần Phàm Châu đúng là đồ đáng ghét, chờ đấy mà xem…”
Mẹ của Tần Thư Phàm mời tôi ngồi xuống , rồi rót cho tôi một tách trà.
Tôi ngồi đó, đối diện hai vị phụ huynh, cả ba người cứ tròn mắt nhìn nhau mà không nói gì, không khí có ngượng ngập.
Tôi quyết định phá tan bầu không khí gượng gạo này bằng một đề tài “an toàn” — chính là con trai họ.
Dù gì cũng tới rồi, tranh thủ mách lẻo cho đỡ ngứa miệng.
Tôi chuyển sang giọng điệu chuyên dùng khi trò chuyện phụ huynh: “Bạn Thư Phàm học trường rất ngoan, là nói nhiều một … hiện tại đã ‘nói chuyện’ bay mất… chín bạn ngồi cùng bàn rồi…”
Câu tôi còn chưa nói xong, một múi quýt bất ngờ được nhét vào miệng tôi:
“Cô Linh chắc nói nhiều nên khát đúng không? Ăn miếng quýt đi ạ, anh con bóc đó.”
Tôi cúi mắt nhìn, bắt gặp ánh nhìn oán trách lấp lánh của đứa trẻ — đúng kiểu “Cô mà nói xấu con là coi chừng”.
Toang rồi… tôi hình như cũng sắp lọt vào blacklist rồi đây…
Tần Thư Phàm nhảy phóc xuống khỏi ghế , kéo cái laptop đặt trên bàn về phía trước.
Mở máy.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì màn hình đã sáng rực lên.
Hình nền hiện ra — chính là ảnh của tôi.
Tần Thư Phàm “ồ” lên một tiếng khoa trương, ba mẹ cậu ta tò mò ghé đầu nhìn theo… rồi lại quay đầu nhìn tôi, mặt kinh ngạc.
Đúng lúc đó, Tần Phàm Châu phòng bước ra.
Tần Thư Phàm giả bộ ngạc nhiên hết cỡ, chu môi thành hình chữ “O”: “Ủa, anh ?!”
“Sao máy của anh lại lấy ảnh cô Linh làm hình nền vậy? Bí mật kiểu này… khó đoán ghê á!”
5
Tần Phàm Châu sải bước tới gần, ánh mắt lướt nhanh qua mặt tôi rồi tức quay đi, tai anh đỏ ửng, rất rõ ràng.
Tôi đoán là do bị em trai làm mất mặt.
Quả nhiên, anh không nói một lời, đưa tay đậy mạnh màn hình laptop xuống, phát ra tiếng “cạch” nặng nề.
Anh khẽ cau mày, rồi… gõ lên đầu Tần Thư Phàm một cái, không nặng không :
“ dạy em tự ý xem đồ người khác mà không xin phép hả?”
“Còn dạy em tự tiện lấy ảnh người khác làm hình nền? Em có cô Linh xem người ta có ý không?”
Tần Thư Phàm không đạt được mô hình xe tăng, tâm trạng đang dỗi sẵn, liền ưỡn ngực chống nạnh, lớn giọng cãi lại, như thể tôi sẽ đứng về phía nó vậy.
Tần Phàm Châu đứng sững, môi mím lại, há miệng như định nói gì… nhưng lại .
Cứ như là… bị nói trúng tim đen.
Làm giáo viên mà — kỹ năng xử lý tình huống của tụi tôi mà đem đi showbiz thì cũng đủ debut rồi đó.
Tôi tức chen vào cứu vãn tình hình: “Có thể là ảnh mạng mà, trùng hợp giống cô , chắc không cô thật đâu.”
Tần Thư Phàm gấp gáp phản đối: “Cô Linh! Chính là cô mà! Hai con mắt con nhận ra ngay! lại con nói cho cô biết, ảnh thầm—”
“Tần Thư Phàm.”
Tần Phàm Châu nghiêm giọng gọi thẳng cả họ tên, âm điệu tròn vành rõ chữ, cảnh cáo.
Tần Thư Phàm vậy, co rụt cổ lại, tức im bặt.
Ba mẹ nó thì vẫn đang mù mờ không hiểu gì, mặt mày bối rối.