Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Những lời đồn đó khiến tôi phiền, dù có thích thì cũng chẳng ai tin.
là tôi học khôn.
Dù chưa có người thật, nhưng chẳng lẽ tôi không giả vờ có được à?
Dạo gần đây, tôi bắt đầu vô tình… à không, cố tình up vài chi tiết “tình ngọt ngào” lên mạng xã hội.
nay đăng ảnh nắm tay, mai up hoa + bánh kem kỷ niệm, mốt là một đoạn chat video có che mặt.
Ảnh nắm tay: mượn ảnh nhỏ bạn 1 và bạn trai người mẫu. Hoa và bánh kem: do bạn 2 chụp với bạn trai. Ảnh video che mặt: là nhỏ bạn thứ 3, tomboy tóc ngắn siêu ngầu.
…
Tóm lại là: dốc sức xây dựng hình tượng “tôi có người , và hạnh phúc”.
Hiệu quả ngoài mong đợi. Tin đồn tan biến dần.
Mỗi khi bị nhờ làm việc, tôi cũng có cớ từ chối.
Tôi đẩy xấp án lại cô , cười đầy tiếc nuối: “Chị Trần ơi, em cũng muốn giúp lắm… nhưng tối nay là kỷ niệm trăm ngày của em với bạn trai, tụi em đặt bàn trước rồi, tiếc quá, không giúp được nha~”
Chị ấy im lặng, tôi muốn kiểm tra độ thật – giả.
Rồi ôm đống án quay lưng đi trong sự thất vọng tột độ.
Trong lòng tôi thì: YEAH! Thành công! Tung combo ăn mừng thầm lặng ngay tại chỗ.
Tối đó, để tiếp tục “vào vai tròn”, tôi lại bắt đầu lục tung điện thoại tìm ảnh để up lên khoe “ đương hạnh phúc”.
Mà tìm mãi… vẫn không ra ảnh nào hợp lý.
Chợt thấy trong album có tấm ảnh Tần Phàm Châu mà tôi lén lưu qua.
Là ảnh anh ấy chơi bi-a.
Ổn áp, hẹn hò chơi bi-a cũng hợp lý đấy chứ?
Tôi tiện thể mượn thêm nhỏ bạn một tấm ảnh trong nhà hàng kiểu Âu.
Cân nhắc việc tôi có kết bạn với phụ huynh của Tần Thư Phàm, tôi dùng app làm mờ mặt của Tần Phàm Châu, rồi đăng ảnh lên story với caption úp mở.
Vừa đăng không bao lâu, tôi nhận được một tin nhắn.
Mở ra xem.
Là từ tài khoản “Phụ huynh của Tần Thư Phàm”: “Cô Linh, tôi thành bạn trai cô hồi nào vậy?”
8
Tôi suýt làm rớt điện thoại.
Tài khoản “Phụ huynh của Tần Thư Phàm” này… hóa ra không phải là ba cậu bé, cũng không phải mẹ.
Mà là anh trai. Chính là — Tần Phàm Châu.
Là anh trai nó!
Ai mà lại để anh trai vào nhóm phụ huynh lớp học chứ?!
Tôi vội nhắn tin xin lỗi: “Xin lỗi nha, em gửi nhầm ảnh.”
Anh trả lời nhanh: “Vậy cô Lâm có ảnh của tôi hồi năm ba đại học là sao?”
Không hổ là cảnh sát… hỏi phát nào trúng phát đó, toàn câu khó trả lời.
Tôi hít sâu một hơi, định thích chuyện “em giả vờ có người để dẹp tin đồn” thì…
Một người bạn video đến.
Tôi bấm nhận cuộc , thấy cô ấy đỏ hoe, khóc đến sưng cả mí.
Giọng ngắt quãng, nức nở, chắc chắn là có chuyện buồn lớn.
Tôi vội hỏi: “Có chuyện gì ? Sao khóc ghê vậy?”
Cô ấy đi lại lần, tôi mới rõ: “Bạn trai tớ… bị bắt vì mua dâm rồi…”
Tôi hơi sốc. Vì hai người họ lúc nào cũng dính nhau keo, tôi còn thường lấy ảnh hẹn hò của họ để “diễn vai có người ” đăng lên mạng xã hội .
Cô ấy vừa khóc vừa : “Bên công an vừa tớ… Nam Nam ơi, cậu đi với tớ được không?”
Tôi lạnh giọng nhắc: “Anh ta vừa phạm pháp, vừa phản bội cậu, giờ không còn là bạn trai cậu rồi.”
Cô ấy khóc ít hơn một chút, giọng rõ ràng hơn: “Không phải, tớ không tha thứ . Tớ chỉ cậu đi với tớ, giúp tớ quay video lúc tớ tát hắn một . Chỉ có cậu mới quay được góc nghiêng đẹp nhất bên trái của tớ.”
Tôi: “……”
Vì tám chuyện với bạn quá lâu, tôi quên khuấy luôn chuyện phải thích với Tần Phàm Châu.
Sau đó tôi cùng cô bạn đến đồn công an. Cô ấy bảo bị rụng mi giả, phải đi dán lại, nhờ tôi vào trước.
Tôi vừa bước đến cửa thì cảnh sát tụm lại tám chuyện:
“Đội trưởng Tần đúng là giỏi thật, một chỗ giao dịch ngầm mà cũng bị ảnh moi ra.”
“Thì sao, anh ấy theo dõi đối tượng lén lút suốt hơn ba tháng rồi đấy!”
“Không có thù oán gì không ? Bình thường nhiều vụ án đến bội thực, mà ảnh vẫn đòi tự tay theo vụ này.”
“Có thù thật đó. bảo ảnh follow toàn bộ tài khoản mạng xã hội của , còn đặc biệt add cả WeChat để theo dõi di chuyển. Lần đầu hắn đi mua vui bị tóm ngay.”
“Chắc chắn có chút tư thù riêng rồi.”
“Ủa, chứ không phải là thích vợ người ta hả? Ha ha ha.”
“Đọc ít tiểu thuyết lại đi, đầu óc bay rồi. Đội trưởng Tần không phải người kiểu đó.”
…
Tôi gãi đầu, không hiểu nổi sao Tần Phàm Châu lại quen với thằng bạn trai cũ của bạn tôi.
Tôi vừa ngồi xuống ghế chờ ở khu nghỉ thì Tần Phàm Châu từ phòng thẩm vấn bước ra.
Thấy tôi, anh sững người, tay theo phản xạ chùi chùi lên ống quần đồng phục.
Anh mặc cảnh phục lại càng đẹp trai hơn.
Dù tôi thấy hơi chột dạ… nhưng vẫn không kiềm được, cứ lén liếc anh hoài.
Thấy tôi cứ , anh bước lại gần, giọng bình thản: Đến thăm anh ta?”
Tôi gật đầu, bổ sung: “Đi với bạn thôi.”
Anh nhướng mày: “Bạn?”
Tôi chỉ vào phòng thẩm vấn: “Là có hình xăm trên tay ấy. Bạn trai của bạn tôi.”
vậy, anh không gì.
Anh quay lưng lại, nhưng qua tấm kính cửa sắt phía trước, tôi thấy rõ khóe môi anh cong lên đầy thỏa mãn, ánh nghiêm nghị bỗng tan biến, cả người cười bằng… linh hồn.
Bộ đi làm cũng có thể vui dữ vậy luôn sao? Không lẽ… trúng số?
Bạn tôi cuối cùng không tát được sở khanh .
Khi tôi định ra ngoài tìm cô ấy thì cô đến: “Nam Nam, xin lỗi nha, chắc tớ kéo cậu đi uổng công rồi…”
“Sao ?”
“Bệnh nhân ở khoa bọn tớ vừa có biến chứng nặng, phải mổ khẩn cấp. Tớ phải về viện gấp.”
“Ừ, đi cẩn thận nhé.”
Tôi cúp máy, chuẩn bị rời đi thì bị Tần Phàm Châu chặn lại:
“Cô Lâm tấm ảnh trên story nay… có thể thích một chút không?”
9
Tôi đập tay lên trán, vội vàng thích với anh lý do tại sao tôi lại có ảnh của anh, và chuyện tôi “mượn tạm” ảnh để xây dựng hình tượng có bạn trai.
xong, tôi nghiêm túc cam kết: “Yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không lấy ảnh anh đem đi post .”
Anh xong cũng không giận, trông tâm trạng còn khá tốt, chắc là không định truy cứu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ảnh người khác cũng không được post.”
Tôi lập tức căng thẳng: “Ơ sao ? Em toàn xin phép bạn bè rồi mới đăng mà, có phạm luật gì ?”
“Cứ phải mượn ảnh người khác làm gì? Sao không tìm luôn một người thật làm bạn trai?”
Tôi nhíu mày, lộ vẻ “anh gì vậy trời?”, giơ tay ra vẻ bất lực: “Chuyện đó… phải cứ muốn là có ngay được ?”
Ví dụ tôi thích anh đấy, anh có chắc sẽ thích lại tôi không? Trẻ mới nghĩ đời đơn giản vậy.
“Người khác thì không , nhưng em thì chắc là có thể.”
Tôi khoát tay: “Cảnh sát Tần ơi, anh đừng đùa …”
Chợt nhớ ra vụ file chưa xóa hết trong máy tính, tôi vội hỏi: “À đúng rồi! em có nhắn anh trên Chợ Cá, hỏi là file trong laptop anh còn không, mà anh không trả lời?”
Anh rút điện thoại ra, mở xem.
“Xin lỗi, dạo này bận bắt người, chưa kịp check.”
“ mà lướt story thì thấy nhanh đấy nhỉ.” Tôi không nhịn được, âm thầm cà khịa trong lòng.
“Vậy… anh có không?”Tôi thấy đây là cơ hội ngàn vàng để gặp lại nhau, liền tranh thủ thêm: “Em có thể hẹn thời gian để mang qua anh. trong đó còn tài liệu quan trọng, chắc chắn anh đúng không?”
Tôi tròn xoe anh, chớp chớp liên tục, ánh tràn ngập hy vọng. Làm ơn đừng từ chối em nha!
Khóe miệng Tần Phàm Châu hơi cong xuống, nhưng ánh lại cười — rõ ràng là thấu hết mưu đồ của tôi.
Anh gật đầu nghiêm túc: “Ừ, anh .”
10
Những ngày sau đó, tôi không gặp được Tần Phàm Châu.
Tôi bận dạy học, anh thì bận đi phá án, bắt người đến mệt lả.
Còn sao tôi được việc anh bận?
Vừa tan lớp, Tần Thư Phàm chạy vèo vào văn phòng, kéo một ghế nhỏ ngồi cạnh tôi, bắt đầu lải nhải:
“Cô Linh ơi, nay anh vừa bắt một trộm. Nhưng mà sao cô cũng trộm đồ mà ảnh không bắt cô vậy?”
Tôi ngơ ngác: “Cô trộm gì cơ?”
“Cô trộm tim ảnh ấy.”
Sáu điểm.
Ai đó mau quản tụi trẻ sinh sau 2015 giùm tôi với…
“Cô Linh ơi, của là do anh đặt đó.”
“Ừa, hay lắm.”
“Cô vì sao là Thư Phàm không? Hứ, khó đoán lắm đó.”