Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

… Chu Minh và mẹ tôi vẫn ngủ say, hoàn toàn không hề phản ứng.

Từ nhỏ mẹ tôi đã có thói quen uống trà vỏ quýt để dễ ngủ. Tôi không hiểu thuốc bắc, biết Chu Minh gần đây thường uống thuốc ngủ.

Tôi nghĩ, nếu đã là người một nhà chi bằng để họ ngủ ngon hơn một chút.

Tôi xuống bậc thang, ngồi xổm cạnh trai, rồi dùng chiếc khăn ướt bịt chặt mũi và miệng .

đến khi hoàn toàn không còn cử động.

Máu từ dưới người thấm ra rồi dần lan đến chân tôi.

Tôi cúi xuống, nhặt lấy điện thoại rồi nhanh chóng xóa sạch những tấm ảnh đã lén chụp tôi từ lúc tôi vừa nhà.

Nhìn khuôn mặt co giật vì kinh hoàng , tôi sờ sau gáy mình.

Rồi cúi , thầm:

“Đau không? có biết… cảm giác đau là như thế nào không?”

Mẹ tôi gào thét quá lâu, cuối cùng là ngất xỉu ngay giữa sân.

Sau khi Chu Minh đưa bà ấy lầu và ổn định mọi chuyện, anh ta bỗng quay sang tôi:

“Đêm qua… anh đã hết rồi.”

Tim tôi giật thót.

“Anh gì cơ?”

“Anh có một… một con ma nữ… đi theo trai .”

Anh ta thở dồn dập, ánh hoảng loạn như sắp phát điên.

“Lúc anh còn tưởng mình hoa . đến khi cô ta đẩy thằng bé ngã lăn xuống cầu thang… anh mới chắc chắn. Mạnh Khuynh… cô ta vẫn luôn theo chúng ta… muốn trả thù… muốn hại c.h.ế.t anh!”

Chu Minh càng càng kích động. Anh ta siết lấy hai cánh tôi, lực mạnh đến nỗi khiến tôi không khỏi cảm đau điếng.

“Cô ta theo anh lâu lắm rồi… Anh sợ lắm… anh thật sự rất sợ!”

Tôi hỏi giọng điệu nhẹ như không:

“Vậy… lời vị đạo trưởng đó là thật?”

bây giờ?”

Chu Minh nhìn chằm chằm tôi, hai đỏ ngầu như thú vật dồn đến đường cùng.

“Anh đã tìm được một người am hiểu chuyện này. Anh ta … chỉ cần một buổi pháp sự là có thể giải được.”

“Mạnh Khuynh… anh nhất định sẽ đền bù …”

9

Cái c.h.ế.t bất ngờ trai khiến tiệc đính hôn buộc hủy bỏ.

giấy đăng ký kết hôn… đã ký rồi.

Chu Minh ôm tôi lòng và khẽ dỗ dành: “Đợi giai đoạn này qua đi, anh sẽ tổ chức một buổi lễ còn long trọng và đẹp đẽ hơn.”

Tôi gật , nép n.g.ự.c anh ta, môi khẽ đáp một chữ “Được”.

Từ sau cái c.h.ế.t tôi, mẹ tôi khóc lóc suốt ngày đêm, khóc đến khản giọng, sưng như quả đào chín. Bà ấy không tin đó là tai nạn nên nhất quyết muốn báo cảnh sát, yêu cầu bọn họ khám nghiệm tử thi.

… khi bà ấy còn hôn mê, tôi đã ký hợp đồng hỏa táng nhà tang lễ. Tro cốt đã hóa thành bụi, không thể lật điều gì nữa rồi.

Bà ấy như phát điên.

Hôm ấy, khi tôi và Chu Minh đang chuẩn ra gặp bạn bè, bà ấy bất ngờ xông ra giành cửa.

Trước khi rời đi, bà ấy trợn nhìn tôi, gương mặt tràn đầy oán độc:

“Đây là báo ứng! Tao biết năm xưa có lỗi chúng tại sinh ra là con gái? Chúng hiểu được tao đã chịu khổ thế nào khi đẻ được một thằng con trai!”

“Báo ứng đến rồi… Tất cả chúng ta đều gánh chịu!”

Bà ấy hét như thể đang rạch toạc lồng n.g.ự.c mình, rồi lao ra và nhanh chóng biến mất biển người.

Tôi nhìn theo bóng lưng đó và khẽ nở một nụ cười… rùng rợn.

Chuyện tôi năm đó từng ầm ĩ cả trường. Đám bạn cấp ba đã chẳng còn ai liên lạc, Chu Minh vẫn giữ liên hệ vài người bạn thân từ thuở thiếu thời.

Sau bữa cơm tối, tiếng cụng ly loảng xoảng, mọi người rôm rả kể chuyện cũ, ai đã ngà ngà say. Họ lần lượt cầm ly đến trước mặt tôi:

“Chị dâu à, Chu Minh mấy năm nay khổ lắm. Nhờ có chị ở mới gồng gánh được tới hôm nay.”

Tôi ngước nhìn người đàn ông vừa , lông rậm, sâu, trên trán hằn vết nhăn giữa hai . Chính là Hoàng Vinh Hưng, người từng giới thiệu đạo sĩ Chu Minh.

Anh ta chính là bạn thân thuở nhỏ Chu Minh. Sau khi cấp ba học cùng lớp tôi.

Nếu không nhờ anh ta… có lẽ tôi và Chu Minh đã chẳng bao giờ gặp nhau.

Có thể , anh ta chính là người đã “mai mối” bi kịch tôi.

“Tôi không uống được rượu.” Tôi đáp giọng bình thản.

“Chị dâu vậy chẳng khác nào không nể mặt bọn .” Anh ta cười nửa miệng đáp.

Tôi từ chối vài lần, cuối cùng ly rượu vẫn được ép rồi đưa đến môi.

Tôi ngẩng liếc nhìn Chu Minh, anh ta đang ngồi không xa, khoé miệng thấp thoáng một nụ cười… lành lạnh.

Tôi chỉ nhìn anh ta một cái rồi liền thu ánh .

Không hiểu , sau khi uống xong ly rượu đó, tiếng cười quanh tai tôi trở nên chói tai và mỉa mai lạ thường.

Một người nhóm nhận được điện thoại lập tức gọi Chu Minh :

còn nhớ Lý Văn không? Cậu ta vừa từ nước về, bảo lát nữa sẽ đến tìm tụi mình.”

Chu Minh thoáng ngẩn ra một chút:

“Lý Văn… Lý Văn nào ấy nhỉ? Tao nhớ hồi đó cậu ta đột nhiên xuất cảnh, không còn liên lạc. Nghe dạo này ăn buôn bán Đông Nam Á ?”

Vừa dứt lời, như sực tỉnh điều gì, Chu Minh đột nhiên quay phắt sang nhìn tôi.

tiếng chân vang đều đặn. Tim tôi như bóp nghẹt.

Lý Văn.

Cái tên đó như cào xé ký ức tôi.

Chủ nhân căn biệt thự năm ấy. Người tổ chức bữa tiệc chia . chính hắn ta là kẻ tiên xé rách áo tôi, rồi sau đó đã dùng siết chặt cổ tôi đến nghẹt thở.

Toàn thân tôi lạnh toát. Tôi bật dậy định ra .

chân … hoàn toàn không nghe lời.

rượu… có thứ gì đó?

Khi tôi sắp ngã xuống, từ sau tấm bình phong phòng, một người đàn ông mặc áo choàng vàng ra.

Tùy chỉnh
Danh sách chương