Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
“Thế nào rồi? Tìm được người chưa?”
Hội trường ồn ào náo loạn.
Bởi hôm nay là lễ đính hôn của “công chúa và hoàng tử”.
Công chúa là chị tôi – Nguyễn Thư.
Hoàng tử lại chính là người con trai tôi thầm yêu suốt 4 năm.
Tuy tôi và chị đều họ Nguyễn, nhưng khác nhau hoàn toàn.
Chị là tiểu thư chính thống, sinh ra đã ngậm thìa vàng, lấp lánh như một viên minh châu.
Còn tôi đứa con ngoài giá thú, sống lặng lẽ và chẳng mấy ai để ý.
Vậy mà hôm nay, chị lại mất tích.
Điện thoại không bắt máy, tin nhắn không trả lời, như thể bốc hơi khỏi thế gian.
“Chị con có gọi lại không?”
Tôi đưa điện thoại cho ba, màn hình đỏ rực vẫn không có tín hiệu.
Nhìn nét mặt ba đầy lo lắng, tôi khẽ lắc đầu:
“Gọi mãi không được.”
Ba tức giận quay người bỏ đi.
Đúng lúc đó, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc đi về phía ban công.
Cùng lúc, điện thoại tôi vang lên, là Nguyễn Thư gọi đến.
Tôi vội vàng bắt máy.
Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên giọng điệu kiêu kỳ quen thuộc:
“Nói với ba là ông ấy đừng phí công, chị không đính hôn với Thịnh Dương đâu! Chị không thích anh ta. Kêu ông ấy hủy tiệc ngay, không thì đừng mong gặp lại chị!”
Tôi “ừ” một tiếng, rồi bị cúp máy.
Kể lại mọi chuyện cho ba xong, ông tức đến không nói nên lời.
Tôi nhìn vẻ mặt giận dữ của ba, cất tiếng hỏi:
“Chuyện liên hôn giữa nhà họ Nguyễn và nhà họ Thịnh là nhất định phải có sao?”
Ba liếc tôi một cái, không trả lời.
Tôi cũng không chờ thêm, xoay người bước theo bóng dáng kia về phía ban công.
Gió đêm mùa hè thổi qua, như thổi bùng khao khát ẩn sâu trong tôi bao lâu nay.
Người đàn ông cao lớn kia đang nghịch chiếc bật lửa bạc trong tay, dựa lưng vào lan can thủy tinh.
Ánh mắt lạnh nhạt nhìn về khung cảnh hỗn loạn trong đại sảnh.
Lòng ích kỷ và sự liều lĩnh trong tôi bắt đầu trỗi dậy.
Do dự một lúc, cuối cùng tôi vẫn lấy hết dũng khí bước tới, kéo nhẹ áo anh.
“Em cũng họ Nguyễn.
Chị em không thích anh, nếu được… để em làm vị hôn thê của anh, có được không?”
Thịnh Dương đứng thẳng dậy, lạnh nhạt cúi đầu nhìn tôi.
Anh bật cười khẽ:
“Ngẩng đầu lên.”
Tôi nghe lời, mím môi ngẩng lên, nhìn anh đầy mong chờ.
“Được không?”
Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh khẽ nhếch môi, nở nụ cười thú vị:
“Em gái, làm vị hôn thê của anh thì phải hôn, phải ôm. Em làm được không?”
Tôi mấp máy môi, mặt đỏ ửng đến mang tai.
Thịnh Dương nhướn mày, cúi người sát lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt tôi:
“Không làm được thì đừng đùa với anh.”
Tôi siết chặt vạt áo anh, cắn môi nhỏ giọng:
“Được mà.”
“Hửm?”
“Có thể hôn, cũng có thể ôm.”
2.
“Thế… có thể…”
Thịnh Dương ghé sát tai tôi thì thầm hai chữ cuối.
Tôi giật mình, lắp bắp:
“Không… không được, cưới rồi mới được.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, mắt đen sâu thẳm.
Rồi bỗng bật cười, kéo tay tôi lại gần hơn:
“Thôi được, miễn cưỡng chấp nhận em làm vị hôn thê của anh.”
Câu nói ấy khiến tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu óc trống rỗng.
Anh đưa tay ra sau cổ tôi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve sau tai.
“Vị hôn thê à, bao người đang nhìn đấy, không định tuyên bố chủ quyền à?”
Tôi theo phản xạ muốn quay đầu nhìn.
Anh lại kéo nhẹ cổ tôi về phía trước, mắt đối mắt.
“Há miệng.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, hơi thở ấm áp và mùi hương thanh mát đã xộc thẳng vào miệng.
Tôi cứng đờ, tai đỏ bừng, đến cả nhịp thở cũng quên mất.
Nụ hôn kết thúc.
Thịnh Dương khẽ cong môi, rướn người dậy.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi tôi:
“Vị hôn thê, lần sau nhớ nhắm mắt lại. Anh cũng biết ngại đấy.”
Tôi đỏ bừng cả mặt, lí nhí:
“Nhưng… anh cũng đâu có nhắm mắt.”
Anh lười biếng đáp:
“À, lần này quên. Lần sau không thế nữa.”
…
Thịnh Dương nắm tay tôi, dắt về phía đám đông phía sau.
Tự do, phóng khoáng như thể đã quen thuộc từ lâu.
Lễ đính hôn vẫn diễn ra như kế hoạch.
Trong mắt ba tôi, chỉ cần việc hợp tác giữa hai nhà tiếp tục thì “gả con gái nào cũng được cả.”
Nguyễn Thư không coi trọng Thịnh Dương.
Giờ ông chẳng còn lựa chọn nào khác, đành nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Tiệc kết thúc, Thịnh Dương đích thân đưa tôi về.
Lúc xuống xe, anh kéo tay tôi lại.
Tôi ngơ ngác nhìn anh:
“Gì vậy?”
Anh đưa điện thoại ra:
“Không để lại liên lạc, tính dùng thần giao cách cảm để nói chuyện à?”
Tôi sực nhớ ra, vội vàng nhập số mình vào.
Trả lại điện thoại, anh hờ hững hỏi:
“Zalo trùng số?”
Tôi gật đầu.
“Ok, về nhớ chấp nhận lời mời.”
Khi anh cúi người mở cửa giúp tôi, môi tôi vô tình lướt qua vành tai anh.
Tôi hoảng hốt né người ra sau, anh lại mỉm cười nhìn tôi:
“Em lén hôn anh hả?”
“Không… không có!”
Anh cười khẽ:
“Lần sau cứ hôn thẳng luôn, anh rất rộng lượng, không từ chối đâu.”
Tôi ngượng đến mức vành tai cũng đỏ bừng.
Cắn môi, kéo váy chạy vội vào nhà.
Vừa bước vào, tôi lập tức ngã người tựa vào cánh cửa.
Trái tim đập loạn, hô hấp khó nhọc.
Tôi ôm mặt đang nóng rực, lầm bầm mắng mình:
“Nguyễn Miên, mày đúng là không có tiền đồ gì cả!”
3
Thịnh Dương nhìn theo bóng lưng cô gái chạy trối chết, bất lực lắc đầu.
Hương thơm hoa quả nhè nhẹ vẫn còn vương lại trong xe.
Anh hít sâu một hơi.
Vô cảm tựa người vào lưng ghế.
Nhắm mắt, trong đầu toàn là cảm giác mềm mại của cô gái trên ban công, còn có ánh mắt rụt rè nhìn anh chằm chằm.
Cổ họng khẽ động đậy, khóe môi vô thức cong lên.
Từng tiếng “ting ting” vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của anh.
Thịnh Dương bực bội cầm điện thoại lên xem.
Bùi Lẫm: Ở đâu đấy?
Bùi Lẫm: Ra ngoài làm vài ly đi.
Thịnh Dương: Dưới nhà vị hôn thê.
Thịnh Dương: Không nhậu.
Bùi Lẫm: ???
Thịnh Dương: Có vợ rồi, không ăn chơi được nữa.
Bùi Lẫm: ……(cười mỉm)
Một lát sau.
Tiếng động cơ xe thể thao vang lên, rời khỏi khu biệt thự.
…
Về đến nhà.
Tôi lập tức cầm điện thoại lên.
Quả nhiên thấy có lời mời kết bạn từ Thịnh Dương.
Ảnh đại diện của anh là một bức ảnh mờ mờ chụp bóng lưng.
Tôi run tay ấn đồng ý, rồi đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc xong xuôi, cầm điện thoại lên.
Tin nhắn từ Thịnh Dương hiện ra.
Thịnh Dương: Về tới rồi.
Tôi gửi một sticker mèo con đáng yêu, xem như biết rồi.
Thịnh Dương: Ngủ ngon.
Tôi: Ngủ ngon.
Là nói vậy thôi.
Nhưng khi nằm trên giường, tôi phấn khích đến mức không sao ngủ nổi.
Cảm giác như tất cả mọi chuyện hôm nay… đều là một giấc mơ.
Mơ mộng và chẳng chân thực chút nào.
Nửa đêm, thật sự không gắng nổi nữa.
Lúc khẽ khàng nhắm mắt lại, trong lòng tôi vẫn còn thầm cầu nguyện.
Chỉ mong sáng mai tỉnh dậy, giấc mơ này đừng tan biến.
4
Sáng tỉnh dậy, tôi hồi hộp cầm điện thoại lên mở WeChat.
Nhìn thấy khung chat với Thịnh Dương vẫn còn đó, tôi đã có thể cảm nhận được ngày hôm nay tươi đẹp đến thế nào.
Ngày thứ hai sau lễ đính hôn.
Cũng là ngày đầu tiên khai giảng năm hai đại học của tôi.
Sau khi rửa mặt xong, tôi xuống lầu.
Vừa hay nhìn thấy Nguyễn Thư đang ngồi ăn sáng ở bàn.
Hơi bất ngờ vì sáng sớm như vậy mà chị ấy lại về nhà.
Tôi chậm rãi bước tới, ngồi xuống cạnh chị.
“Lần sau đừng biến mất không lời nào nữa, được không?”
Nguyễn Thư quay đầu nhìn tôi mỉm cười, rồi móc từ túi ra một chiếc vòng vàng to đeo vào tay tôi.
“Cảm ơn em đã giúp chị giải quyết một rắc rối lớn hôm qua, cô em gái tốt của chị.”
Tôi mím môi, ngăn lại động tác của chị.
“Chị còn nhớ bức thư tình em từng lén viết hồi cấp ba không?”
Nguyễn Thư gật đầu.
“Người em thầm thích trong thư đó chính là Thịnh Dương.”
Tay chị khựng lại.
Ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin nổi:
“Nguyễn Miên, mắt em dính bùn à? Em thích anh ta?”
Tôi khẽ kéo môi, tức giận trách:
“Chị!”
“Được rồi! Thích thì thích, dù sao tên đó cũng không đến nỗi tệ.”
“Nhưng này, Nguyễn Miên, đừng đặt nặng chuyện tình cảm quá, giống như mẹ em và mẹ chị… dễ tổn thương lắm.”
Tôi mím môi, gật đầu miễn cưỡng:
“Biết rồi.”
Biệt thự nhà họ Nguyễn, suốt một thời gian dài chỉ có tôi và Nguyễn Thư sống cùng nhau.
Mẹ Nguyễn Thư đã ly hôn với ba từ khi chị ấy mười bốn tuổi, vì không chịu nổi bản tính trăng hoa của ông. Sau đó ra nước ngoài sống.
Còn tôi là con riêng được Nguyễn Phó Minh mang về nhà sau khi ly hôn.
Lúc mới đến nhà họ Nguyễn, Nguyễn Thư rất ghét tôi. Chị cho rằng mẹ tôi là người phá hoại cuộc hôn nhân của ba mẹ chị.
Chị từng lạnh lùng nói với tôi:
“Em tưởng mẹ chị đi rồi thì mẹ em có thể trở thành nữ chủ nhân nhà họ Nguyễn sao? Mơ đi!”
Khi đó tôi còn bé, nghe chị nhắc đến mẹ – người vừa mất chưa lâu.
Tôi không kìm được ấm ức trong lòng, mím môi bật khóc nức nở.
Chị hoảng hốt chạy đến lau nước mắt cho tôi.
Tôi vừa nấc vừa cố giải thích:
“Mẹ em mất rồi… sẽ không làm mẹ kế của chị đâu.”
Sau này, chị mới biết mẹ tôi cũng chỉ là một người phụ nữ đáng thương bị ba tôi lừa dối mà thôi.
Khi còn trẻ, mẹ bị ông ta dụ dỗ rồi mang thai. Đến khi phát hiện ông đã có vợ, bà lập tức dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Tuy cuộc sống mẹ đơn thân khá vất vả, nhưng bà chưa từng quay lại tìm Nguyễn Phó Minh, cũng chưa bao giờ nhắc đến ông trước mặt tôi.
Nếu không phải bà mất vì bệnh, tôi nghĩ cả đời này mình cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của người đàn ông gọi là “ba” kia.