Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Khi Diệp Miễn bước vào, thái y vừa vặn xong thuốc cho ta.
Thấy vậy, hắn xoay người chắp tay sau lưng, giọng vẫn thanh lãnh như xưa.
“Lần này, đa tạ nàng.”
“Bảy ngày sau, ta sẽ theo đúng ước định cưới nàng qua , nàng hãy an tâm tịnh dưỡng.”
Dứt lời, hắn đưa cho ta lọ kim sang dược.
lọ thuốc trị thương đặt trên bàn, ta nhếch môi cười nhạt.
“Không phiền Diệp tướng bận tâm, đổi lại là người khác ta vẫn sẽ làm như vậy.”
hình hắn khựng lại, đột ngột xoay người chằm chằm vào ta.
“Nàng gọi ta là ?”
Ta rũ mắt, giọng bình thản lặp lại: “Diệp tướng , có vấn đề sao?”
Diệp Miễn thoáng sững sờ, rồi lại quay lưng không lời.
Cũng phải thôi, trước kia ta luôn miệng gọi hắn là “A Miễn ca ca”, nay lại xưng hô xa lạ thế này, hắn ngạc nhiên cũng là lẽ thường.
“Diệp tướng , ước giữa hai ta qua là lời đùa của các bậc trưởng bối, ngài không cần coi là thật.”
“Lát nữa ta sẽ thưa mẫu để hủy bỏ ước này, Diệp tướng không cần phải có gánh nặng .”
Ta chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt hắn.
Cầm lấy lọ kim sang dược trên bàn đưa trả lại cho hắn.
“Kim sang dược thượng hạng, Ôn Ninh xin phép không giữ lại.”
Diệp Miễn bất ngờ ngẩn người, đôi môi mím chặt.
“Nàng đang giận dỗi ta sao?”
“Ta đã rồi, trước khi sư q u a đ ờ i đã dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho….”
Ta xoay người, mở , không do dự làm động tác tiễn khách.
Là nữa, đối ta hiện tại đã không còn quan trọng.
trước, ta cũng từng tin vào những lời gọi là di nguyện ân sư ấy, để rồi cuối lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Vì giữ lại tôn nghiêm cuối , ta đã xé nát hưu thư của Diệp Miễn.
Hắn vì Thư mà nguyện xuống tóc tu, nương nhờ phật, cũng không nguyện ý có dây dưa ta.
Thậm chí trước lúc ta lâm chung, lấy hết can đảm đến tìm câu trả lời, hắn .
“Ta muốn đợi nàng ấy, vài cái xuân thu thì có xá .”
Hắn đợi Thư tròn trăm , còn ta cũng đợi hắn suốt trăm .
Ta từng tự chất vấn bản , rốt cuộc mình thua kém Thư ở điểm .
Nhưng mãi đến khi trải qua hết này đến khác, ta mới hiểu ra không phải do ta không tốt, mà là ngay từ đầu ta đã yêu sai người.
Sinh không gặp thời, yêu không đúng người, đến đâu cũng đều là mệnh số.
Nếu ban đầu ta không cố chấp muốn gả cho hắn.
Ta đã rơi vào kết cục cô độc không nơi nương tựa.
Thấy thái độ ta kiên quyết, Diệp Miễn cụp mắt, sắc mặt trầm xuống bước ra .
“ hôm nay ta biết nàng bất bình, nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta lại đến thăm.”
theo bóng lưng hắn rời , ta còn cảm xúc .
Có những thứ chờ đợi quá lâu, đến ngay cả ý niệm muốn có cũng còn nữa.
Phải mất trăm ta mới thấu hiểu.
Thế gian này người đến người , phải cũng cần có kết quả.
2
Ngay tối hôm đó, ta đã thưa hủy mẫu.
Ta vốn tưởng họ sẽ không đồng ý, ngờ mẫu và huynh trưởng nghe xong lại vô vui mừng.
Ta rũ mắt, không khỏi dâng lên chua xót.
trước, ta chịu đủ mọi lời đàm tiếu của kinh thành, không vậy còn liên lụy khiến phủ Thượng thư cũng bị người đời chế giễu.
Huynh trưởng vì này mà cả đời không cưới thê tử, mẫu thì không ngẩng mặt lên ai .
Nhưng họ chưa từng oán trách ta nửa lời, xót xa cho ta.
Muôn vàn nỗi buồn tủi ùa về tim, nhưng lời đến bên miệng lại thấy đáng nhắc tới.
“Ninh Nhi nghĩ thông suốt là tốt rồi, độc người con, sẽ tìm người có duyên khác, nhất định sẽ giải độc cho con.”
Ta khựng lại, trước lý do lớn nhất khiến ta có thể gả cho Diệp Miễn cũng là vì chất độc cơ thể ta.
Mười trước, Diệp Miễn vô tình bị địch Tây Lương bắt giữ.
Ta khi ấy còn nhỏ tình cờ gặp hắn đang chạy trốn, nhưng lúc đó hắn đã trúng độc Bích Lạc.
Thời điểm ấy có người đồng trang lứa dùng cách máu mới giải độc, nhưng độc tố sẽ chuyển sang cơ thể người máu.
Người máu sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ mỗi bảy ngày sẽ phải chịu đựng sự đau đớn tột .
Muốn giải trừ độc này, có hai cách.
là tìm người căn nguyên, hai là âm dương kết hợp.
Chính vì lẽ đó, chúng ta từ nhỏ đã định sẵn sự.
Nhưng sau này, hắn lầm tưởng Thư là ân nhân cứu mạng, còn ta phải mang theo nỗi đau của độc Bích Lạc chịu đựng suốt trăm .
Trở về phòng, ta dựa theo ký ức trước viết xuống phương thuốc Lạc Hồi.
Tuy không thể giải độc hoàn toàn, nhưng có thể giảm bớt đau đớn.
Về phần Diệp Miễn, đời này này ta mong không còn dây dưa hắn.
Nha hoàn cầm phương thuốc rời , ta ngồi trước sổ ngắm cây lê, trầm ngâm hồi lâu.
Sáng sớm hôm sau, ta liền gửi thiếp từ đến Diệp phủ.
Diệp Miễn nhận tuy có ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý.
Thoáng chốc đã qua vài ngày, kinh thành truyền ra tin tức Diệp Miễn và Thư định .
Rất nhiều người Diệp Miễn và Thư là trai tài gái sắc, vô xứng đôi.
Cũng có người ta bất bình, rằng ta bị từ .
Nhưng ta hề bận tâm những điều đó.