Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B3nbuvaN8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Tôi nói:
“Cứ xem trước đi đã.”
Anh ta cầm lấy điện thoại, lướt xem.
Nụ cười mỉa trên mặt anh ta dần cứng lại.
Mẹ chồng đứng cạnh nhìn không hiểu, tò mò hỏi:
“Là sao? Trên đó viết gì thế?”
Chồng tôi buông điện thoại, đứng ngây người ra, lắp bắp nói:
“Sao lại thế này…? Tại sao tôi lại bị ung thư?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Cách đây một tháng đã phát hiện ra rồi. Tôi còn về nhà mượn tiền mẹ để chữa bệnh cho anh, nhưng bà ấy thấy anh không đáng tin, nên cố ý lừa anh — mà bà ấy đã đoán đúng.”
Mẹ chồng nghe xong thì hoảng hốt, giật lấy điện thoại xem đi xem lại, hoang mang nói:
“Không đúng! Người bị ung thư không phải là cô sao? Sao giờ lại thành con trai tôi rồi?”
Tôi nói:
“Các người trốn ra ngoài một tháng, chắc bệnh tình càng nặng hơn rồi. Dù gì cũng từng là vợ chồng, tôi nhắc một câu là đã có lòng tốt lắm rồi.”
Chồng tôi hoảng loạn, lập tức nắm chặt tay tôi:
“Không được! Em không thể đi! Lúc đó sao em không nói rõ với anh? Anh không ly hôn nữa, em không được bỏ đi!”
Tôi giật tay ra, lạnh nhạt đáp:
“Chúng ta đã ly hôn rồi, anh đừng chạm vào tôi.”
Mẹ chồng sốt ruột hét lên:
“Sao cô có thể ly hôn vào lúc con trai tôi đang bệnh nặng chứ! Cô phải ở lại chăm sóc cho nó chứ!”
Bà ta lập tức giật lấy giấy chứng nhận ly hôn, ném về phía cán bộ dân sự, cuống quýt nói:
“Không ly hôn nữa! Cô ấy không muốn ly hôn! Mau hủy giấy chứng nhận đi!”
Nhân viên hành chính nghe xong cũng hiểu rõ tình hình, bèn trợn mắt nói:
“Thế lúc trước trong thời gian chờ ly hôn thì các người làm gì? Cứ tưởng ly hôn là trò đùa chắc?”
Tôi cất tờ giấy ly hôn vào túi, quay người định rời đi, nhưng mẹ chồng vội vàng lao ra chặn đường.
Bà ta gần như sụp đổ, gào lên:
“Con trai tôi bị bệnh, mà cô lại giấu không nói thật, khiến nó bỏ lỡ thời gian điều trị quý báu như vậy!”
Chồng tôi vẫn đứng chết lặng tại chỗ, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Tôi lạnh nhạt nói:
“Đây là kết quả khám sức khỏe của chính con trai bà. Anh ta không đi lấy, thì liên quan gì đến tôi? Suốt tháng qua, mấy người đi đâu? À đúng rồi, bà sợ tôi bị bệnh sẽ liên lụy đến con trai bà, nên dắt anh ta trốn biệt ở nơi khác.”
Mẹ chồng khóc lớn, gào lên:
“Trên đời sao lại có người đàn bà độc ác như cô! Cô dám bỏ rơi chồng mình ngay lúc anh ấy lâm bệnh!”
Bà ta gào thét rất to, cố tình muốn gây sự chú ý, kéo dư luận đứng về phía mình để lên án đạo đức tôi.
Nhưng nãy giờ, cuộc nói chuyện giữa chúng tôi không hề nhỏ tiếng, mọi người xung quanh đều nghe rõ từng câu từng chữ.
Lúc này, đám đông cũng không kìm được mà phẫn nộ:
“Bà mới là không biết xấu hổ ấy! Con dâu bệnh thì dắt con trai đi trốn, giờ con trai bệnh lại muốn con dâu quay lại chăm sóc?!”
“Cô ấy bệnh thì bỏ chạy ly hôn, giờ con trai bà bệnh thì lại đòi tái hợp? Đúng là kiểu gia đình đạo đức giả, kinh tởm thật!”
Mẹ chồng cuống lên, hét toáng:
“Sao mà giống nhau được chứ?!”
Sự trơ trẽn, hai mặt quá trắng trợn của bà khiến mọi người xung quanh đồng loạt hít sâu một hơi vì sốc.
Chồng tôi thì run rẩy hỏi:
“Tôi… tôi thật sự bị bệnh sao? Bác sĩ nói sao?”
Tôi đáp:
“Tôi đã nói rồi, có thể bắt đầu điều trị nhắm trúng đích, sau đó phẫu thuật, nếu cần thì ghép tạng. Nhưng mà… anh để muộn quá rồi.”
Anh ta vội vã nói:
“Đúng, đúng! Tôi có thể bắt đầu từ điều trị nhắm trúng đích! Bác sĩ nói gì, em nói lại cho tôi biết chi tiết đi!”
Tôi nhìn anh ta, nhíu mày:
“Khoan đã, có gì đó sai sai thì phải?”
Anh ta ngơ ngác:
“Sai gì cơ?”
Tôi nói:
“Chính miệng anh từng nói nếu anh là người mắc bệnh, anh sẽ lặng lẽ uống một chai thuốc ngủ, rời khỏi thế giới này trong im lặng, vì anh không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình mà.”
Chồng tôi như vỡ vụn, gào lên:
“Nhưng gia đình này không thể thiếu tôi được! Đại bất hiếu nhất là để cha mẹ tiễn con! Tôi sao có thể để bố mẹ nhìn tôi chết cơ chứ!”
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt chán ghét, trong lòng trào lên sự khinh bỉ.
Người đàn ông này thật sự khiến tôi thấy ghê tởm.
Bất kể làm chuyện gì tồi tệ, anh ta cũng luôn tìm được một cái cớ để bào chữa cho bản thân, tô vẽ cho mình thật cao thượng.
Trước kia anh ta cố dựng nên hình tượng đầy chính nghĩa, cao cả, nhưng đến khi gặp chuyện, tất cả chỉ là lớp mặt nạ.
Tôi nói:
“Anh đừng nói chuyện với tôi nữa. Chỉ cần anh mở miệng, tôi đã thấy buồn nôn. Cả đời tôi chưa từng gặp người nào tồi tệ như anh.”
Tôi quay người định rời đi, nhưng anh ta lại một lần nữa nắm lấy tay tôi.
Tôi bực bội hỏi:
“Anh còn muốn gì nữa?”