Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Hiểu, chuyện qua rồi. Những ngày sau, hãy sống thật tốt.”
Tôi gật đầu.
“Vâng.”
cơm xong, tôi phòng.
Nằm trên giường, nhìn trần nhà.
Chuyện … cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Từ lúc hiện tín dụng bị phá, có phán quyết, tròn .
đó, tôi đã trải qua quá nhiều.
Bị họ hàng đem chỉ trích vì “không nể ”.
Bị mợ quỳ xin rút đơn.
Bị người thân xa lắc xa lơ mắng là “quá đáng”.
Nhưng tôi cũng được rất nhiều.
Sự giúp đỡ của Vương Lỗi.
Sự đồng lòng của anh Linh Chí và em Trần Minh.
Sự thấu hiểu và ủng hộ của bố mẹ.
Tôi lại nhớ bài đăng ấy của chị họ:
“Lương hai vạn, vay 6 vạn cũng không cho, đúng là làm mất bố mẹ.”
Tôi bật .
Chị họ à, chị có biết không?
Người thật sự làm mất … không phải tôi.
Là chị.
11.
sau.
Điểm tín dụng của tôi đã được khôi phục.
Khoản vay ngân hàng cũng đã được phê duyệt.
Tôi mua một căn hộ nhỏ, 60 mét vuông, cách ty không xa.
Ngày chuyển nhà, bố mẹ giúp.
“Tiểu Hiểu, nhà được đấy.” Bố đứng ngoài ban hút thuốc, “Hướng Nam, ánh sáng tốt.”
“Vâng.” Tôi đứng bên cạnh ông, “Dành dụm gần , cuối cùng cũng mua được rồi.”
“ gái giỏi giang.” Bố vỗ vai tôi, “Bố tự hào .”
Tôi khẽ , không nói .
Mẹ đang bận rộn trong bếp, sắp xếp bát đũa.
“Tiểu Hiểu, tối nay luôn ở đây đi. Mẹ làm bánh chẻo.”
“Vâng ạ.”
Tối hôm đó, chúng tôi bữa cơm đầu tiên trong căn nhà .
Dù đồ đạc chưa đầy đủ, nhưng giác rất ấm áp.
xong, bố mẹ .
Tôi một mình đứng bên cửa sổ, nhìn muôn ánh đèn phía xa.
Điện thoại rung .
Linh Chí nhắn: “Tiểu Hiểu, tín dụng của anh cũng khôi phục rồi. ơn em.”
Trần Minh cũng nhắn: “Chị Hiểu, em cũng xong rồi. Tuần sau đi làm hồ sơ vay vốn khởi nghiệp.”
Tôi trả họ: “Chúc mừng.”
Đặt điện thoại xuống, tôi hít một hơi thật sâu.
Cơn bão , cuối cùng cũng thật sự kết thúc.
Ngày hôm sau.
Tôi được một gọi từ số lạ.
“Xin hỏi, có phải cô Linh Hiểu không ạ?”
“Vâng, tôi đây.”
“Tôi là phóng viên của đài truyền hình XX. Chúng tôi đang thực hiện một chương trình chuyên đề ‘Tội phạm tài chính trong nội bộ gia đình’. Nghe nói cô từng gặp chuyện liên quan, không biết cô có sẵn sàng chia sẻ không?”
Tôi khựng lại.
“Phỏng vấn?”
“Vâng ạ. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện của cô để cảnh tỉnh nhiều người hơn. Tất nhiên, nếu cô muốn, chúng tôi có thể giữ ẩn danh.”
Tôi suy nghĩ một lát.
“Được. Tôi đồng ý.”
Một tuần sau.
Buổi phỏng vấn được sóng.
Tôi không lộ , giọng nói cũng được xử lý lại.
Nhưng tôi đã kể lại toàn bộ câu chuyện của mình.
Làm tôi hiện tín dụng bị phá.
Làm tôi thu thập bằng chứng.
Làm tôi an.
Làm tôi đối với sự ép buộc đạo đức từ phía họ hàng.
Cuối chương trình, phóng viên hỏi tôi:
“Cô Linh, nếu có người khác cũng gặp tình huống tương tự, cô có khuyên không?”
Tôi suy nghĩ giây lát, rồi nói:
“ khuyên của tôi là: Đừng nhẫn nhịn.”
“Rất nhiều người nghĩ rằng, chuyện trong nhà thì nên bỏ qua, nên nhường nhịn.”
“Nhưng có những chuyện, nhịn là không qua được.”
“Thông cá nhân của bạn, điểm tín dụng của bạn, đời của bạn — là của bạn.”
“Không ai có quyền, nhân danh tình thân, để xâm phạm những điều đó.”
“Cần an thì .”
“Cần khởi kiện thì kiện.”
“Không phải bạn quá đáng.”
“Là họ quá đáng.”
Sau buổi sóng, tôi được rất nhiều nhắn riêng.
Có người ơn vì tôi đã chia sẻ, giúp họ biết rằng bản thân cũng có thể đứng bảo vệ quyền lợi.
Có người nói họ từng trải qua chuyện tương tự, nhưng chưa bao giờ dám kiện người thân.
Cũng có người hỏi tôi cách thu thập bằng chứng, cách trình , cách khởi kiện.
Tôi đều trả từng người một.
Dù hơi mệt, nhưng tôi thấy rất xứng đáng.
Vì tôi biết — trên thế giới , có rất nhiều người giống tôi.
Họ bị người thân lợi dụng, bị ép buộc đạo đức, bị ép gánh những món nợ không phải của mình.
Nhưng họ không biết rằng — họ có thể phản kháng.
Bây giờ, họ đã biết rồi.
12.
Một sau.
Tôi đón sinh nhật đầu tiên trong căn nhà .
Bố mẹ , còn có mấy người bạn.
Lúc cắt bánh kem, tôi thầm ước một điều.
Mong những ngày sau , bình an, giản đơn.
xong, tiễn bạn bè , tôi ngồi trên ban uống trà.
Mẹ đang dọn bàn .
“Tiểu Hiểu, mẹ có chuyện muốn nói với .”
“Chuyện ạ?”
“Mẹ gọi của dì rồi.”
Tôi quay đầu nhìn .
“ ấy nói ?”
“ ấy nói…” Mẹ thở dài, “ ấy nói Tiểu Lệ bị bệnh trong trại giam, muốn chúng ta thăm.”
Tôi im lặng.
“Mẹ từ chối rồi.” Mẹ nói, “Mẹ nói từ nay chuyện nhà Tiểu Lệ, chúng ta không dính vào nữa.”
Tôi nhìn mẹ.
“Mẹ suy nghĩ kỹ rồi à?”
“Rồi.” Mẹ nhìn tôi, ánh mắt kiên định, “Cả nay mẹ nghĩ rất nhiều. Tiểu Lệ làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Mẹ đi thăm nó, thì có ý nghĩa ?”
dừng lại một chút.
“Với lại, mẹ không muốn khó xử.”
Tôi im lặng vài giây.
“Mẹ, ơn mẹ.”
Mẹ mỉm , tiếp tục thu dọn.
Tôi quay đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Còn hơn nữa thì chị họ được .
Sau tù, sống của chị sẽ thế nào?
Tôi không biết.
Và cũng không muốn biết.
Đêm hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ, tôi lại trở thời thơ ấu.
Chị họ mặc chiếc váy hoa xinh xắn, tươi đưa cho tôi bao lì xì.
“Tiểu Hiểu, lớn phải học hành chăm chỉ nhé.”
Tôi lấy bao lì xì, tít mắt.
Tỉnh dậy, tôi hiện mình đã khóc.
Tôi nằm trên giường, nhìn trân trân trần nhà rất lâu.
Chị họ, rốt là từ nào mà giữa chúng ta bắt đầu thay đổi?
Là từ lần đầu chị vay tiền rồi không trả?
Hay từ chị bắt đầu xem họ hàng là máy rút tiền?
Tôi không rõ.
Nhưng điều tôi biết là, có những mối quan hệ — một đã vỡ, thì không thể lành lại được nữa.
Tôi ngồi dậy, mở điện thoại.
Có một nhắn .
Một số lạ gửi .
“Chào bạn, mình biết bạn qua phóng sự của đài XX. Mình cũng gặp tình huống tương tự, muốn hỏi bạn một số điều. Được không?”
Tôi nhìn nhắn ấy, suy nghĩ vài giây rồi trả :
“Được. Bạn cứ nói đi.”
Đối phương nhắn lại một đoạn rất dài.
Kể rằng bị cậu ruột lấy thông cá nhân để mở thẻ tín dụng, quẹt hết hơn trăm triệu, giờ không biết phải làm .
Tôi đọc hết từng dòng, rồi bắt đầu nhắn lại:
“Trước hết, đừng hoảng. Điều đầu tiên bạn cần làm là tra cứu cáo tín dụng của mình…”
Trong lúc tôi đang gõ nhắn, ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, ấm áp vô cùng.
Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là ý nghĩa của tất cả những tôi từng trải qua.
Tôi không chịu uất ức vô ích.
Vì trải nghiệm của tôi, có thể giúp đỡ được nhiều người hơn.
Tôi đặt điện thoại xuống, bước đứng bên cửa sổ.
Dưới khu vườn của khu dân cư, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa.
Chúng vừa vừa la hét, vô tư vô lo.
Tôi nhìn chúng, khóe môi khẽ cong .
Một , một khởi đầu .
Chuyện cũ, hãy để nó qua đi.
Tương lai vẫn còn dài.
Tôi phải sống thật tốt.
(HOÀN)