Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi là một blogger ẩm thực có chút tiếng tăm.

Trước khi sóng, trợ lý mất rồi.

Trong lúc nguy cấp, tôi nảy ra một ý, sang bên cạnh kéo một anh chàng đẹp trai chân dài sang thử món .

Anh đẹp trai nhìn qua chắc phải mét chín, đeo kính gọng vàng, mặc vest đi giày da.

Đôi phượng cùng với ánh nhìn xuyên qua cặp kính khi nhìn người khác vô cùng lạnh lùng, ra khó gần.

“Anh cơm chưa?” Tôi niềm nở anh.

Anh đẹp trai nhìn tôi một lượt, tưởng tôi bắt chuyện làm quen.

Tôi vỗ vỗ vai anh, ngẩng cổ an ủi: “Đừng căng thẳng, mời anh bữa cơm thôi mà.”

Giờ thì càng giống hơn rồi.

Anh đẹp trai xoay người bỏ đi, tôi túm chặt, l//ôi ngược vào .

cần nhận xét một câu là sẽ tặng một món quà!”

“Tặng à?” Anh đẹp trai cuối cùng cũng lay động, nhướng mày.

“Ừ! Tặng !”

Giờ phút , anh ngồi trước máy quay, cau mày nhìn miếng cật d//ê nướng nĩa của tôi.

Tôi từ từ dụ dỗ: “ đi, khán giả nhìn kìa.”

Lập tức, lượng bình luận màn hình tăng vọt.

“Chồng mau đi, là cái bẫy đó!”

“Mấy người bả l//ừa vào đều ch//ết hết rồi!”

Tôi sợ anh bỏ giữa chừng, liền túm cà vạt của anh, ghé s//át nói nhỏ: “Anh đẹp trai, có quà mà! Không lừa anh đâu, nào, há miệng ra, a…”

Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng khẽ mở đôi môi mỏng.

Tôi nhét miếng thức vào với tốc độ cực nhanh.

Tôi nhìn anh nhai hai miếng, : “Ngon không?”

Dáng anh uống tao nhã làm tôi muốn thu nạp anh về túi mình.

Anh từ tốn nuốt xuống, nở một nụ cười lịch sự, nhã nhặn, rồi nhả ra ba chữ: “Không ngon.”

Mặt tôi sầm , gan !

Sao nói ra thế!

màn hình toàn là “Ha ha ha”, còn nói anh là “nhân viên gương mẫu”.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh tắt máy quay, cười giả lả : “Đập bể nồi cơm của tôi ngay sóng livestream, có phải anh chưa đòn bao giờ đúng không?”

Anh đẹp trai gỡ năm ngón tôi nắm chặt cà vạt ra, nhếch môi cười: “Ngại quá, tôi nói thôi.”

Tôi nhe hàm răng trắng bóng: “Tốt lắm, tôi thích những chàng trai nói . Bộ phận của anh lương tháng bao nhiêu?”

Anh suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Lương cứng, không d//ao động nhiều.”

Tôi kiêu ngạo cười: “Tôi trả anh thêm hai nghìn, đi theo tôi, bao cơm!”

Tục ngữ nói, có tiền có dũng phu.

Tiền bạc rành rành bày ra trước , sao có thể không động lòng chứ.

Anh đẹp trai liếc xuống: “Cơm kiểu à?”

Tôi sầm mặt: “Nói gì thế, bất l//ịch s//ự.”

“Ồ.”

Anh cười vu vơ một cái, suýt nữa thì hút mất h//ồn tôi.

Đợi khi tôi hoàn hồn, anh đi cửa, vì sợ đụng , anh còn cúi cổ xuống.

Đi được nửa đường, anh đột nhiên dừng , quay tôi: “Quà đâu?”

Tôi dựa vào mép bàn, khoanh rồi hôn gió một cái: “, quà nè. Nụ hôn của chị Hạ , không dễ gì có được đâu.”

Tôi tên là Hạ Kinh Nghi, khoản là “Cá Voi Nhỏ”, một blogger hội tụ cả nhan sắc lẫn hoa.

Tôi chờ anh thể hiện ánh sùng bái.

Một nữ blogger xinh đẹp nổi tiếng như vậy, không lẽ anh không biết?

Khóe miệng anh giật giật, gật rồi chuẩn chuồn.

sự không biết à?

Tôi “” một tiếng, không nỡ để anh đi, : “Anh tên gì?”

Anh hít sâu một , mỉm cười để một câu “Trang Tư Ngang” rồi nghênh ngang rời đi.

Từ hôm đó, tôi nhớ kỹ tên anh, nghiêm túc viết ba chữ lớn “Trang Tư Ngang” vào kế hoạch chinh phục của mình.

……

Sếp của studio chúng tôi là Tiểu Lục tổng.

Thường ngày, anh ấy luôn đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

Chiều tối hôm đó, tôi yểu điệu thướt tha đi dọc hành lang, thấy Lục tổng và Trang Tư Ngang mét chín đi cùng nhau ở đằng xa.

Tiểu Lục tổng bê một chồng liệu dày, đi có vất vả.

Cơ hội rồi!

Tôi nhanh qua đó, nhảy vỗ vai Trang Tư Ngang, kéo anh khiến anh buộc phải cúi người xuống.

“Lục tổng, trùng hợp quá, dạo tôi thiếu một trợ lý, anh Tiểu Trang sang chỗ tôi được không?”

Lục tổng ôm đống liệu, mồ hôi đầm đìa, nhìn tôi như gặp ma, ấp úng: “Tiểu… Tiểu Trang…”

Trang Tư Ngang vẫn cúi người, giọng điệu vẫn thản nhiên như mây gió: “Có , Lục tổng.”

Lục tổng lập tức trợn tròn : “Được… được không?”

Trang Tư Ngang cười cười không đáp.

Lục tổng gật : “Được!”

Tôi cười hì hì: “Vậy quyết định thế nhé!”

Tôi không , đành phải kéo cà vạt của Trang Tư Ngang: “Nhanh nhẹn chút đi, nhìn Lục tổng mệt chưa kìa! Mau! Giúp một !”

Lục tổng lập tức lùi hai bước, ôn hòa nói: “Đừng thế, văn hóa công ty chúng ta là thấu hiểu nhân viên, đều là người một nhà, khách sáo làm gì!”

Trang Tư Ngang lặng lẽ vươn ra nhận liệu.

Lục tổng lập tức im bặt, đặt liệu vào Trang Tư Ngang, rồi nhận một cuộc điện thoại và vội vã rời đi.

Hành lang yên tĩnh, ánh nắng chiếu xiên, ấm áp.

Tôi thong thả đi vòng quanh Trang Tư Ngang, cười nói: “Rơi vào tôi rồi nhé. Con người ấy, phải hiểu đối nhân xử thế, tôi sẽ từ từ dạy, anh phải từ từ học, hiểu chưa?”

Trang Tư Ngang nhìn đồng hồ: “Cô Hạ…”

“No!” Tôi giơ một ngón nghiêm nghị sửa : “Ở nơi làm việc, anh phải gọi tôi là Cá Voi Nhỏ.”

mặt của Trang Tư Ngang như vừa phải ruồi c.h.ế.t, một lúc lâu sau, anh nặn ra được một câu: “Cá Voi.”

Miễn cưỡng chấp nhận được.

Một chàng trai không hiểu đối nhân xử thế lắm, không thể quản quá chặt.

“Chuyện gì?” Tôi anh.

Anh nói: “Hết giờ nghỉ trưa rồi, lúc chấm công, cô muộn 1 phút.”

Tôi nhìn cái máy chấm công ở ngay trước , hét như một phụ nữ hung dữ: “Á á á á á! Trang Tư Ngang, sao anh không nói sớm! Tôi phải trừ lương anh!”

Trang Tư Ngang trở thành nam trợ lý của tôi, đồng thời cũng là ứng cử viên “chồng” được hâm mộ nhất trong nhóm fan của tôi.

Tôi sắp xếp anh một góc trong studio, ngay cạnh cửa sổ.

là chỗ đó nhỏ.

Đôi chân vừa dài vừa thẳng của anh ngồi vào chật chội.

Nhưng là vị trí tốt nhất trong văn chúng tôi rồi.

Anh vốn đẹp trai, đeo kính vào, ngồi dưới ánh nắng, cứ như một CEO bước ra từ tạp chí chính, khí chất hơn người.

Tôi vô cùng quý trọng anh, nên anh đi công tác cùng tôi.

Hôm nay Trang Tư Ngang mặc đồ thường, đi các con phố lớn nhỏ, tỷ lệ người ngoái nhìn là 100%.

mét chín, đi sau lưng tôi một đứa mét sáu lăm, trông như một vệ sĩ mang cảm giác an toàn tuyệt đối.

Tôi đeo kính râm, muốn nói chuyện với anh.

Thế là tôi kéo áo anh, nhón chân : “! Anh khiêm tốn chút đi! Tôi không thể dính tin đồn tình cảm được.”

Trang Tư Ngang xách vali, đè đỉnh tôi: “Cô đừng có nhảy tưng tưng như con châu chấu thế thì sẽ không phát hiện đâu.”

Anh trợ lý nam không chơi được rồi, toàn cà khịa người khác.

Sau một hành trình dài khách sạn, phát hiện lễ tân đặt nhầm .

có một giường đôi lớn.

Tôi kinh ngạc trợn tròn , quay ý kiến anh: “Anh muốn ngủ ở tôi hay là ngủ ghế ở ga tàu?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương