Tôi và công tử nhà họ Ôn – Ôn Tử Ngưng – đã cùng nhau lớn lên.
Suốt mười năm, từ vai trò một người chị dịu dàng chăm sóc anh, tình cảm giữa chúng tôi dần biến thành mối tình ngầm không tên, không danh phận. Trong vô số cô gái vây quanh anh, tôi chỉ là người ít khiến anh phiền lòng nhất.
Ai cũng biết tôi yêu anh.
Nhưng rồi, đến ngày “bạch nguyệt quang” của anh trở về nước, mọi thứ đã thay đổi.
Vì cô ấy, anh sẵn sàng buông bỏ tất cả những bóng hồng khác quanh mình.
Trong đó có tôi.
Đêm tôi rời đi, anh và bạn bè cười nói ầm ĩ trong căn phòng sáng đèn.
Thế nhưng sau đó, người ta lại thì thầm:
Ôn Tử Ngưng đã phát điên rồi.
1
Tôi tỉnh giấc, còn Ôn Tử Ngưng vẫn ngủ say bên cạnh.
Căn phòng bừa bộn, sàn nhà ngổn ngang. Đôi tất dài của tôi thì tả tơi, rách nát đến mức chẳng thể mang lại. Nhưng sáng nay tôi còn phải dự họp ở công ty, chẳng thể chậm trễ.
Khẽ nhíu mày, tôi xoa thắt lưng đau nhức rồi cúi xuống mở ngăn kéo tìm đồ. Rõ ràng lần trước tôi vẫn còn để lại một đôi tất, vậy mà lục tìm mãi chẳng thấy.
Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng huýt sáo. Giọng nói mang theo vẻ trêu chọc của Ôn Tử Ngưng cất lên:
“Chị à, dáng người vẫn đẹp như xưa.”
Tôi không buồn đáp, chỉ hỏi:
“Đôi tất của tôi đâu?”
Anh chau mày, vẻ hờ hững như thể việc đó chẳng liên quan gì đến mình:
“Hình như lần trước bị cô nàng Sa Sa hay Lili gì đó của A Đại lấy đi rồi thì phải. Tôi cũng không nhớ rõ.”
Tay tôi khựng lại. Dù đây chẳng phải lần đầu nghe câu trả lời như thế, lòng tôi vẫn nhói lên. Tôi bật cười khẽ, nụ cười tự giễu.
Ngần ấy năm rồi, vậy mà tôi vẫn chưa hiểu sao?
Trong mắt anh, tôi chưa bao giờ là người đặc biệt.
Tôi thở dài, đứng dậy mặc quần áo. Nhưng Ôn Tử Ngưng lại vỗ vỗ xuống chỗ trống cạnh mình, dáng dấp lười biếng như một con mèo lớn, ngữ khí đầy ẩn ý:
“Chị à, vội đi làm gì? Ở lại với tôi buổi sáng nay đi.”
Tôi đáp ngắn gọn:
“Tôi phải đến công ty họp.”
Anh hừ một tiếng, liếc nhìn tôi, giọng trêu chọc:
“Lại vì mảnh đất đó à? Khổ thế làm gì? Ở lại đi, mảnh đất đó… vốn là của chị.”
2
Khi tôi đến công ty thì đã là buổi chiều.
Cả người mệt mỏi rã rời. Vừa ngồi xuống ghế, tôi đã nhận được cuộc gọi từ bố. Ông cất giọng đầy khen ngợi:
“Miên Miên, mảnh đất đó con đã lấy được rồi, làm rất tốt! Con phải biết nắm chắc cậu ấm nhà họ Ôn. Sau này, em trai con còn cần dựa vào con đấy.”
Tôi cầm điện thoại, nhìn vào gương. Trong đó phản chiếu gương mặt của một người phụ nữ hai mươi sáu tuổi, ánh mắt chỉ còn lại nỗi chua chát tự giễu.
“Bố, con không còn trẻ nữa. Bên cạnh Ôn Tử Ngưng, lúc nào chẳng có mấy cô gái mười tám, mười chín tuổi. Bố nghĩ con dựa vào đâu để giữ được anh ấy?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi ông mới ấp úng.
Tôi tiếp lời, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:
“Hơn nữa, e rằng đây cũng là lần cuối cùng Ôn Tử Ngưng chịu giúp con.”
“Vì sao?” – giọng bố tôi lập tức trở nên căng thẳng – “Con có chọc giận cậu ta không? Mau xin lỗi đi! Em trai con còn phải…”
Tôi siết chặt điện thoại. Trong mắt họ, chỉ cần tôi chịu ở bên Ôn Tử Ngưng thì cả gia đình sẽ được hưởng lợi. Tôi có thể là bất cứ thứ gì – chỉ không phải một con người.
Nỗi nhục nhã dâng lên nghẹn ngào, nước mắt tôi rốt cuộc không kìm nổi mà trào ra.
“Bởi vì… Tống Miên đã trở về.”
Không muốn nói thêm lời nào, tôi dứt khoát cúp máy.
Ngoài cửa, thư ký gõ nhẹ:
“Giám đốc Giang, quà chị dặn đã chuẩn bị xong, chị có muốn xem lại không ạ?”
Tôi lau khô nước mắt, ra hiệu cho cô mang vào.
Bên trong hộp là một chiếc đồng hồ tinh xảo, đắt đỏ.
Flying Dutchman – Jaeger-LeCoultre.
Tựa như tôi vậy – con tàu ma mãi mãi không thể cập bến.