Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1Vn8bGYtgf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

8

Phú Hương công chúa khẽ cười lạnh hai tiếng.
Ta cứ ngỡ nàng còn để tâm việc tiểu cung nữ vừa rồi làm nàng mất thể diện, bèn tiến tới nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, trêu chọc:
“Ngươi lúc nào cũng thiên vị Thái tử ca ca, hay là dứt khoát gả cho huynh ấy, làm tẩu tẩu của ta luôn cho rồi.”

Ta: …

Xin trời cao soi xét thị phi, ta thật sự chưa từng thiên vị Thái tử.

Chẳng qua chỉ cảm thấy Thái tử thân phận tôn quý, lại được Hoàng thượng, Hoàng hậu hết mực sủng ái, các hoàng tử công chúa khác cũng đều kính cẩn nể trọng.

Người như thế… chi bằng thuận hòa mà ở, tuyệt đối không thể kết oán.

Ta còn chưa kịp giải thích, thì Thái tử đã dẫn người đến gần.

Đi cạnh Thái tử, không ngờ lại có cả Chu Triều.

Từ lúc chúng ta vừa hiện thân, Chu Triều đã không ngừng nhìn ta.

Nói cho cùng cũng đã mấy hôm không gặp, thoạt nhìn hắn tiều tụy đi ít nhiều.

Nhưng tất cả nay đã không còn liên quan gì đến ta. Ta khẽ nghiêng mặt, tránh ánh nhìn của hắn, cùng mọi người hành lễ với Thái tử.

Thái tử cười ôn hòa:
“Đều miễn lễ cả đi. Vừa rồi từ xa trông thấy, hình như có người quen mặt.”

Phú Hương công chúa lập tức lạnh giọng:
“Chẳng phải quen sao? Có điều không biết là nhận ra người hay nhận ra y phục đây?”

Nàng gần như nghiến răng thốt ra câu ấy, giọng điệu ẩn ẩn châm chọc, đến cả ta cũng thấy rùng mình thay nàng.

Không ngờ Thái tử không những không giận, lại còn dịu dàng đáp:
“Được rồi, ta biết muội thích bộ đầu sức Tây Vực tiến cống kia, hôm nay ta sẽ đi cầu về cho muội.”

Phú Hương công chúa lập tức vui vẻ, kéo tay ta đẩy tới trước mặt Thái tử, cười nói:
“Thái tử ca ca còn nhớ Vận nhi không? Hồi nhỏ nàng từng theo bọn ta vào cung đồng học đấy.”

Mọi người nghe vậy đều hiếu kỳ nhìn sang. Ta chỉ đành tiến lên hành lễ.

Thái tử tên gọi Bùi Sùng Nghĩa, thuở nhỏ ta quả thực từng gặp qua vài lần.

Chỉ là chưa từng có duyên nói chuyện.

Chu Triều lúc này bước lên:
“Thái tử điện hạ có lẽ không nhớ rõ Thẩm Vận. Nàng là trưởng nữ Thẩm gia, là… là…”

Hắn chợt nhớ ra, ta và hắn nay đã không còn quan hệ gì nữa.

Câu nói nghẹn lại nơi cổ họng.

Tô Ninh Âm liền chen lời:
“Thẩm Vận muội muội từng có hôn ước với Chu thế tử, chỉ là nay đã bị từ hôn rồi.”

Một câu nói, vừa khéo léo vừa cay độc.

Hai chữ “muội muội” nghe sao mà chướng tai. Còn chuyện “bị” từ hôn, rõ ràng là bóp méo sự thật.

Ban đầu ta không định gây náo động nơi đông người, không ngờ Chu Triều và Tô Ninh Âm lại phối hợp ăn ý đến mức cùng nhau vấy bẩn thanh danh ta.

Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Ninh Âm, khẽ nhếch môi nói:
“Tô tiểu thư, ta là người chủ động lui hôn với Chu thế tử. Là ta không cần hắn. Về phần cô, trong lòng mang ý gì ta không bận tâm. Nhưng làm ơn, đừng ở trước mặt ta làm ta chướng mắt, được chứ?”

Chu Triều lập tức che chở cho Tô Ninh Âm:
“Thẩm Vận, ngươi nổi điên gì vậy? Ninh Âm có nói sai đâu? Là ta không cần ngươi nữa! Ngươi thì có gì hơn người? Ngoài cái thân thế nhà ngươi, ngươi có tài cán gì mà dám trèo cao vào nhà ta?”

Ta lạnh giọng:
“Ngươi đúng là lớn lối quá rồi. Khi nói những lời đó, chắc ngươi đã quên khi xưa phụ thân ngươi đã bao lần đến phủ ta, hạ mình cầu phụ thân ta thành toàn hôn sự này như thế nào? Chu Triều, ta chẳng thiếu nợ ngươi. Nếu ngươi vẫn muốn lấy người khác làm cái cớ để gây khó dễ cho ta, vậy thì thứ lỗi, ta tuyệt không nhẫn nhịn.”

Chu Triều này, kiêu căng tự mãn đến mức chẳng biết phân phải trái, không rõ ai mới là kẻ bị buông bỏ.

Quả nhiên, hắn chẳng ngờ ta lại đáp trả như vậy, lập tức sững người không nói nên lời.

Tô Ninh Âm mở lời:
“Thẩm Vận muội muội, ngươi hiểu nhầm rồi. Ta và thế tử không có ý nói xấu ngươi, chỉ là nhắc đến sự thật. Chẳng lẽ ngươi muốn người khác hiểu lầm rằng ngươi còn dây dưa không dứt với thế tử? Hay là… cuộc lui hôn đó vốn chỉ là trò đùa, để ép thế tử phải cúi đầu nhận lỗi?”

9

Bốn bề lập tức rộ lên những tiếng xì xào bàn tán.

“Ta quả thật cũng từng nghe nói hai người đã lui hôn. Nghe đâu Thẩm Vận còn cho người đào cả cây lục mai mang đi, lúc đó Chu thế tử tức đến độ mặt mũi tái xanh. Nay lại còn muốn quay đầu sao?”

“Không thể nào? Chu thế tử tuy dung mạo không tệ, nhưng đứng cạnh Thái tử thì cũng thường thôi. Bao nhiêu công tử xuất chúng hơn hắn, Thẩm tiểu thư đâu đến nỗi phải quyến luyến chẳng buông? Ngươi chưa nghe sao, dạo gần đây Chu thế tử vận hạn liên miên, ngược lại đứa đệ đệ kia lại được Vương gia coi trọng hơn.”

“Chẳng sai. Nghe nói Vương gia còn đích thân nhắn nhủ với triều thần, bảo họ nâng đỡ tiểu công tử. Xem ra ngôi thế tử kia… cũng chưa chắc đã giữ nổi.”

Lời đàm tiếu vang lên bốn phía, khiến sắc mặt Chu Triều tái mét.

Nhưng những điều họ nói, cũng chẳng sai. Mấy chuyện này, ta cũng từng nghe Tuyết Linh kể lại, khi ấy còn coi là trò cười mà nghe.

Tuyết Linh từng cười hì hì bảo: “Ông trời vốn chẳng ưa kẻ bạc tình. Tốt nhất nên khiến hắn tay trắng chẳng còn chi.”

Chu Triều lúc này sầm mặt, tiến lên hỏi ta:
“Có phải ngươi đi khắp nơi đặt điều, nói ta không ra gì?”

Ta: ???

“Chu thế tử, ta chẳng qua là va đầu ngã ngựa, chứ đâu phải đầu óc có bệnh. Nói xấu người khác thì có lợi gì cho ta? Chẳng lẽ để người đời nhớ mãi ta từng có mắt như mù mà chọn nhầm ngươi?”

Chu Triều bị ta mắng cho không nói được lời nào, chỉ nghẹn họng, mặt mày xám xịt.

Bên cạnh có người bật cười “phì” một tiếng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn tới – hóa ra là Bùi Sùng Nghĩa, Thái tử. Nụ cười của chàng ôn hòa mà tuấn mỹ vô cùng.

Ta không dám nhìn thẳng, chỉ vội cúi đầu, đôi tai khẽ ửng hồng.

Thuở nhỏ ta vốn yêu thích những nam tử dung mạo xuất chúng. Khi theo Phú Hương công chúa học tập trong cung, từng nhiều lần lén nhìn Thái tử. Trong số các công tử quý tộc, vương tử hoàng tôn, chàng là người tuấn tú nhất.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương