Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
“Ta muốn một đứa con.
“Đặc biệt muốn .”
Muốn có thêm một người yêu thương ngươi.
Tuyên Vương bặm môi, lại muốn khóc.
Ta vội vàng che miệng hắn, cố gắng kiềm chế, nhưng sự tức giận rõ ràng không thể che giấu.
“Đừng có khóc nữa!”
“Khóc nữa thì đời này ta cắt tóc đi tu, không gả cho ngươi!”
Hắn chớp , cố gắng ngừng rơi nước , nhưng không thể kiềm chế nổi.
“Ôi… ta không thể dừng được.”
Hắn vừa nói, vừa dùng đầu lưỡi liếm tay ta.
Mặt ta đỏ bừng, vội vàng rút tay ra.
Lão lưu manh này vẫn còn chưa thõa mãn, liếm liếm lưỡi.
“Vương phi sao lúc nào cũng thơm vậy?”
Ta mặt không biểu cảm nói:
“À, quên mất, ta chưa rửa tay sau khi đi sinh. Tuyên Vương chắc không để ý đâu nhỉ?”
Tuyên Vương nhẹ nhàng dùng tay áo lau miệng, trong khi vẫn tỏ vẻ thản nhiên:
“Vương phi , bổn vương cũng không để ý.”
Nói rồi , tay hắn bắt đầu không an phận sờ lên mặt ta.
Sắp sờ đến mặt ta, rèm xe ngựa đột nhiên bị vén lên, Thanh Liễu Một roi quất vào bàn tay không an phận của Tuyên Vương.
“Ngươi đúng là đồ vô lại, dám cả gan nhục tiểu thư nhà ta!”
Thanh Liễu luôn là người trung thành , nhưng cũng rất sợ rằng quá mức và rắc rối.
Tuyên Vương bị nàng chọc ghẹo quen rồi, có phần sợ nàng.
Nhưng lúc này, ta không phải Vương phi, không có tư cách quản Tuyên Vương.
Thanh Liễu lại chuẩn bị vung roi nữa, nhưng nhanh chóng bị ta ngăn lại.
Thanh Liễu kêu lên, rồi trách:
“Tiểu thư người cũng là tốt tính quá đi?”
Ta dỗ dành nàng: “Người này là Tuyên Vương! Tuyên Vương!”
Thanh Liễu ngẩn người, không tin.
“Sao có thể chứ tiểu thư, người định là nhận nhầm !
“Người ta đều nói Tuyên Vương thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc.”
Nàng chỉ vào Tuyên Vương:
“Người xem hắn đi, rõ ràng là một tên vô lại, sao có thể là Tuyên Vương được?”
Ôi chao, không thể không nói lời đồn đại này đã hại người
Thanh Liễu tỏ ra có chút áy náy, quay mặt đi, thầm lẩm bẩm:
“Ta đã đánh hắn mấy roi, khiến tên vô lại đó phải khóc.”
Nhìn theo ánh của Thanh Liễu, ta chỉ thấy Tuyên Vương im lặng, lặng lẽ cuộn tay áo lên, để lộ cánh tay sưng đỏ do roi ngựa đánh, nước rơi mưa.
Mỹ nam rơi lệ, quả là một cảnh đẹp khiến người xao xuyến.
Có lẽ nhận ra tình hình, Tuyên Vương trước còn có dáng vẻ của một tên lưu manh, giờ lại ủy khuất cúi đầu:
“Không sao, là vương đột với tiểu thư.”
” vương chỉ là người trong nên không kìm được, mong tiểu thư đừng trách.”
Trời ạ, đừng dùng chiêu trà xanh này để khiến người ta mềm chứ!
Vừa lên tiếng tố cáo, vừa than thở, lại còn giải thích mọi chuyện, cuối lại còn nói bóng gió, giống một trò đùa.
Thanh Liễu hoảng sợ, quỳ xuống cầu xin tha thứ:
Ta không đành , định vào trong bọc lấy thuốc ra bôi cho Tuyên Vương
Tuyên Vương rút khăn tay trong ngực ra lau nước , nhanh chóng đứng dậy, không cho ta một cơ hội chuộc tội nào.
Hắn nói:
“Đứng lên đi, vương không trách, bảo chủ là đúng, mọi chuyện hôm nay đều là lỗi của vương. vương bồi tội với tiểu thư, mong tiểu thư lượng thứ.”
“ vương phái người chuẩn bị lại lộ dẫn cho tiểu thư, đồng thời phái thêm vài ám bảo các ngươi trong bóng tối.”
Nói xong, hắn tháo miếng ngọc bội bên hông xuống:
“Nếu không có tiền, có thể dùng miếng ngọc bội này đến vạn tài tiền trang để lấy.
“ vương chúc tiểu thư một thuận buồm xuôi gió.”
Nói xong, hắn không chút lưu luyến, sải bước lớn ra khỏi xe ngựa.
Tiếc là xe ngựa chật hẹp, hắn chỉ có thể cúi lưng đi.
Trông buồn .
ta đã mềm nhũn nước, vội vàng ngăn lại:
“Nếu Vương gia không có việc , có thể đi ngắm cảnh cương.”
Vừa rồi còn bước đi dứt khoát, giờ thì đột nhiên dừng lại, có chút tủi thân nói:
“ tiểu thư nói không muốn lại vương.”
“Đó chỉ là lời nói nhảm, Vương gia phong quang tễ nguyệt, sao có thể không muốn chứ.”
“ không?”
“!”
“ là do chính nàng nói!”
“Ừm, là…”
Ma xui quỷ khiến, ta lại bị hắn dẫn dắt.
Chỉ trách đạo tâm ta không vững.
Tuyên Vương một tên ngốc.
Thanh Liễu tức giận dậm chân:
“Tiểu thư! Nam nữ đi nhau, người nghĩ vậy!”
Tuyên Vương có ý, xắn tay áo lên, Thanh Liễu dậm chân: “Ôi, nô tỳ nô tỳ…”
Ta lắc đầu khổ.
Nha đầu ngốc, ngươi sao đấu lại được với con cáo già đã sống hai kiếp chứ.
5
Tuyên Vương thuận lợi gia nhập, không bất kỳ trở ngại nào.
Người mà cha mẹ phái đến không những không ngăn cản, còn đi ta đến quan..
Mỹ danh là đến quan thăm đại công , thực chất là để những người này đề phòng Tuyên Vương.
Cũng may Tuyên Vương có tiếng là không gần nữ sắc nên cha mẹ mới không quá lo lắng.
Nếu đổi thành người khác thì đã trói ta về từ lâu rồi.
Họ đã sai lầm lớn, Tuyên Vương là người gần nữ sắc !
Hắn thường ban ngày tuyên dâm.
Tuyên Vương đắc ý dương dương, cưỡi ngựa song hành với xe ngựa của ta:
“ tiểu thư, chiều nay đến Cát Thành, đại công đích thân ra đón.”
Ta khẩy, tiểu nhân đắc chí.
Kiếp trước, đại ca về sau khi ta thành thân.
Việc đầu tiên khi về là tập tễnh đến vương ta.
Vừa thấy ta ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần uể oải, hắn tức giận đấu võ với Tuyên Vương cả ngày.
Chiều hôm đó, Tuyên Vương bị đánh bầm dập mặt mũi được thị khiêng về.
hậu đau không thôi, không ít ám chỉ trách móc ta.
Tuyên Vương ậm ừ nói rằng mình không biết lượng sức, quyết phải đấu võ với đại cữu .
hậu đau lắm, hận không thể ngày ngày bên cạnh đứa con út của mình.
Nửa tháng sau, chuyện hắn thua đại cữu què chân đã truyền khắp thành.
Tuyên Vương vốn không biết xấu hổ, nhưng này lại hiếm hoi biết xấu hổ.
Vết thương của hắn vốn chỉ cần tĩnh dưỡng nửa tháng là khỏi hẳn, nhưng hắn quyết trong vương ba tháng không ra ngoài.
Điều này khổ cho ta.
Ngày thường hắn lên triều, ta còn có thể vui vẻ nhàn hạ.
Ba tháng này là ngày đêm không ngừng nghỉ.
không biết hắn lấy đâu ra sức trâu vậy.
Ta hắn không biết kiềm chế.
Hắn nói rằng hắn đã nhịn nữ sắc hai mươi năm nên phải bù đắp lại những đã mất.
Được rồi, được rồi, ta coi đền tội thay cho đại ca.
Dù sao thì sau khi hắn khỏi bệnh, việc đầu tiên hắn là nhân lúc đêm tối đến cung Hiền phi ầm ĩ đánh thức thượng, để thượng đừng trách tội đại ca.
thượng bị hắn quấy rầy hứng thú, kéo hắn thảo luận về nhân sinh suốt một đêm.
Ngày hôm sau, hắn mang một đống đồ bổ về , ngày nào cũng nấu cho ta uống.
Phải nói rằng, sau khi uống những đồ bổ đó, tinh thần ta thực sự tốt hơn nhiều.
Trước khi đại ca đến quan, hắn không còn tìm được lý do để đấu võ với đại ca nữa.
6.
Vừa đến cổng thành, Thanh Liễu đã lớn tiếng thỉnh an:
“Đại công mạnh khỏe.”
Thanh Diệp đội mũ che mặt cho ta, Thanh La đỡ ta xuống xe ngựa, hành lễ hỏi thăm đại ca.
Tuyên Vương đã về xe ngựa của mình thay y phục trước khi vào thành.
Lúc này, hắn đang oai phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa.
Tên hồ ly thù dai này.
Đại ca dẫn theo một đám binh lính hành đại lễ với Tuyên Vương.
Tuyên Vương sau khi nhận lễ xong mới gật đầu nhẹ:
“Miễn lễ, vất vả cho các vị sĩ, trước khi ra khỏi thành, vương đã mang theo một ít lương thảo và áo bông, không lâu nữa đưa đến.”
Đại ca và binh lính nhìn Tuyên Vương với ánh lấp lánh. Đó là sự kính trọng và tin phục.
Ta tin hắn mới là lạ.
Hắn đến quan chỉ là thời hứng lên, sao có thể sắp xếp được lương thảo các thứ?
Đa phần là để tranh một hơi, viết thư về cho người chuẩn bị.
Dù sao thì kiếp trước, trước khi chết, đại ca vẫn không ưa hắn.
Hắn là tìm đúng thời cơ, ra tay trước.
Trước tiên phải để lại ấn tượng tốt với đại ca, sau này khi cưa cẩm muội muội hắn mới không bị đánh quá đau.
Hỏi xong Tuyên Vương, đại ca không đồng tình nhìn ta:
“Đại muội, muội quá to gan rồi.”
“Cô nương nhà lành, lại không biết võ, không biết lấy đâu ra gan chạy đến .”
Tất nhiên là để cứu .
Ta e thẹn không đáp.
Đại ca thương ta , nói vài câu thì nói vài câu, lại không sự đuổi ta về .
Tuyên Vương giá trên lưng ngựa ho khan vài tiếng:
“ phó , dẫn đi.”
“Vâng, Vương gia.”
Đại ca đáp lời, trước đỡ ta lên xe ngựa rồi mới cưỡi lên lưng ngựa, vung roi ngựa dẫn đến quân.
Tuyên Vương đi theo sau hắn, còn xe ngựa của ta thì đi một khác đến chỗ của đại ca.
Đại ca ban đêm mới trở về, trên lưng cõng Tuyên Vương say khướt, mồ hôi đầy đầu.
Ta vừa nghe thấy tin tức liền chạy đi nhà chính.
Đại ca đặt Tuyên Vương lảo đảo nghiêng ngả lên giường mềm.
“Vương gia một chén đã say, nhìn khuôn mặt đỏ bừng kìa.”
Ta không tiến lên.
Lão lưu manh nhiều mưu nhiều kế, vậy mà lại giả say.
Đại ca không biết tửu lượng của Tuyên Vương, ta còn không biết sao?
Hắn đâu phải một chén đã say, hắn là ngàn chén không say.
Mặt đỏ ư? Hắn vừa uống rượu thì mặt liền đỏ.
Trước kia không ít mượn cớ say rượu trêu ghẹo ta.
“Đại ca, đi ra ngoài nói chuyện.”
Ta nói với đại ca nhưng ánh lại liếc về phía Tuyên Vương.
Hắn giả say, đầu ngón tay loạn chỉ, chỉ cần hắn chột dạ là đầu ngón tay loạn chỉ.
“Để Vương gia không ổn đâu?”
“Ổn lắm, người hầu bên cạnh hắn cũng không phải ăn không ngồi rồi, còn lo lắng chuyện này nữa sao?”
Đại ca bị ta thuyết phục, đứng dậy định đi.
Tuyên Vương xoay người, tay nắm chặt tay áo đại ca, lẩm bẩm:
” , vừa đã thân, uống thêm một chén nữa.”
Đại ca khó xử nhìn ta:
“Hay là cứ nói đi? Vương gia say đến mức không biết , cũng không tiện để hắn chỗ khác.”
“Hôm nay quân bày tiệc lớn khoản đãi Vương gia, kết quả Vương gia cứ kéo ta không chịu buông.”
Hắn kéo không chịu buông là đúng rồi, lỡ chạy mất thì hắn không phải đơn độc quân sao?
Đại ca ngốc nghếch, hắn chỉ muốn theo về thôi.
Trên đi, ba nha hoàn và thị trong bảo ta rất chặt, Tuyên Vương đừng nói là đụng vào ta một sợi tóc, ngay cả mặt ta hắn cũng không thấy được mấy .
Mỗi hắn muốn tìm cớ đến gần ta, đều bị Thanh Diệp có lý cản lại, Thanh Liễu dùng kim bạc trong tay uy hiếp.
Cuối cũng đến quan, lại bị ném đến quân, hắn mới chịu mới là lạ.
Tất nhiên, không phải ta tự khen mình, hoàn toàn là Tuyên Vương cho ta tự tin.